Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 54: Đất trồng cây sự sống
Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:45:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quay trở lại trường sau nghỉ Phục Sinh đã là cuối tháng 4, vào mùa ôn thi cuối kỳ. Giselle không khỏi nghĩ tới cậu bạn Ryūji Goda, ở trường Mahoutokoro người ta bắt đầu ôn thi từ tháng 1, còn bọn nhóc nơi đây vẫn cứ la oai oái sao mà bài vở thi cử nhiều thế.
Nói nào ngay thời gian cũng gấp rút thật, Matt đang căng đầu ra vừa tập với đội Quidditch vừa phải ôn bài, lại càng áp lực gấp đôi khi Gryffindor đã không thắng cúp Quidditch 4 năm rồi. Năm nay cậu nhóc làm tân tầm thủ, quyết tâm giành chiến thắng cùng đội nhà mới được.
Ive chỉ có thể ra sức giúp hai đứa nhóc ghi chú lại những gì cần ôn tập, dù là công việc không mấy khó khăn vì cô bé ghi chú bài vở hết sức đầy đủ, ngăn nắp, nhưng nếu đồng đội của bạn IQ không cao thì vở sạch chữ đẹp đến đâu cũng chịu.
“Ơ đuôi chuột, lông nhím, dầu với mắt cá nóc.” Nol vò đầu bứt tóc để nhớ công thức thuốc dựng tóc gáy. Giselle thì thấy không cần thuốc nấu gì giờ tóc nó đã dựng ngược lên rồi đó thôi.
“Là đốt sừng của con Billywig, không phải mắt cá nóc! Mắt cá nóc là trong dung dịch sưng tấy!” Ive cầm quyển sách độc dược nện vô đầu thằng nhỏ, chắc chỗ đó cũng sưng tấy lên rồi.
“Rồi rồi, chỉ có sai một thành phần mà, làm gì căng.” Nol chống chế.
“Ờ làm gì căng, cậu thử trả lời giáo sư Morton vậy xem!” Ive quạu, cô bé đã cố hết sức giúp tên đầu đất này mà không hề biết ơn lại còn cáu kỉnh với mình.
“Rồi rồi, độc dược tớ chưa thuộc lắm, hay mình ôn biến hình trước đi nhen.”
Nhưng biến hình nào có dễ thở hơn nhớ mấy công thức pha chế đâu.
“Avifors,” tóc nâu chĩa đũa phép vào mấy viên đá cuội, mấy viên đá rung rung bỗng mọc ra thêm hai cái gì đó vừa giống tay vừa giống cánh, nhưng chúng không bay lên nổi vì vẫn còn nặng như đá.
“Huhu tớ rớt môn biến hình quá, huhu.” Thằng nhóc tố khổ.
Giselle thì thấy phép biến hình này hơi quá khó với tụi năm 2, không hiểu sao lại nằm trong sách giáo khoa nữa. Avifors biến mấy vật vô tri nhỏ nhỏ như đá, thẻ bài, ly, tách, thành chim - động vật có tri giác. Từ vô tri thành hữu tri không phải là thuật biến hình dễ dàng chút nào.
Như Giselle chắc phải đến hai tháng mới có thể xem như thành thạo được Avifors, từ mọi vật nhỏ đều có thể biến thành chim, nhưng thời gian hiệu lực cũng không dài. Còn tụi nhóc Matt Nol thì thôi khóc ròng.
“Relax đi, em không cần phải biến thành con chim mới được qua môn đâu, như thế này cũng tạm rồi.” Anh Eli vỗ vỗ vai tóc nâu động viên.
“Thế này làm sao qua môn được!” Ive đập cuốn sách xuống bàn cái cạnh, chỉ chỉ mấy cục đá đang rướn người hết sức để “bay” bằng đôi cánh đá, “Anh đang làm Nol phân tâm đó!”
“Ôi cô bé ơi, không bọn năm 2 nào có thể thực hành phép Avifors hoàn chỉnh được cả,” anh cười cười, “Nên chỉ tính thành quả sơ bộ là được rồi. Em đang làm Nol căng thẳng quá đó chớ.”
Nhưng cái câu “không bọn năm 2 nào làm được” như công tắc gạt cần sức mạnh của Ive, cô bé rút đũa phép ra ngay lập tức: “Avifors.”
Dưới ánh sáng màu xanh lam, mấy viên sỏi còn lại nảy lên một cái, biến ngay thành mấy con chim màu đen như ó như quạ, vỗ cánh phần phật bay quanh đầu Nol với anh Eli, chúng hót như thể chế nhạo “anh không làm được không có nghĩa là người khác không làm được”.
“Ôi,” Nol ôm đầu, anh Eli tiu nghỉu vỗ vai thằng nhóc: “Thôi chúc chú mày mạnh giỏi,” rồi lướt về chỗ khu của học sinh năm 3 đang gạo bài.
“Tại sao lúc nào cũng là mình...” Nol ca thán cố gắng nhồi nhét kiến thức, ngó Ive đang tụng bài như niệm kinh, ngó Selly đang ngồi mơ màng, Matt còn đang tập cùng đội Quidditch, chỉ còn mình nó phải đối mặt với núi bài vở cao hơn đầu.
“Tại vì cậu không chịu thực hành, để nước đến chân mới nhảy!”
“Được rồi, được rồi, cậu đừng dạy đời tớ nữa!”
“Thế tốt!” Lần này cô bé đánh cả hai cuốn sách xuống bàn một lượt làm mấy cái ly xung chấn nảy lên, mấy anh chị lớp lớn đang tụng bài cũng giật mình, “Cậu tự ôn một mình đi! Tớ không giúp nữa!”
Rồi cô bé ôm đống sách vở chạy về dãy bàn Ravenclaw.
“Ôi thôi rồi...”
Cơn giận của Ive chỉ kéo dài khoảng 3 ngày, rồi cô bé cũng mủi lòng giúp đỡ hai cậu bạn đang ra sức năn nỉ ỉ ôi mình, với điều kiện là Nol không được trả treo lại nữa. Thằng nhóc biết khôn nín re, giờ mục tiêu của nó chỉ mong sao đủ điểm qua môn để còn có thể nghỉ hè êm đẹp.
Còn mục tiêu của Matt là trận đấu vào 11h trưa thứ bảy tuần này, thi cử gì cũng phải xếp sau. Anh Hugo Fleming và Matt như dùng chung một khuôn mặt căng thẳng suốt từ sau lễ Phục Sinh đến giờ, anh vẫn còn ám ảnh bởi lời tiên tri học kỳ trước, học kỳ này anh cố gắng ngồi xa giáo sư Palatine nhất trong lớp Tiên Tri, những mong sao bà giáo sẽ không đưa ra lời tiên đoán nào nữa.
Chiến thuật này có vẻ êm xuôi, ít nhất là ngoài việc điểm môn tiên tri của anh đủ đậu vớt ra, thì giáo sư đã chuyển mục tiêu tiên đoán của mình sang chuyện gì đó khác rồi.
Bà thường nói trong lớp cái gì mà “rắn, quạ, cáo, mèo” khi xem bói trà, rồi “thời kỳ đen tối sắp đến” khi xem bói quả cầu tiên tri. Và nguy hiểm nhất, mới tuần trước đây thôi, bà nhìn hết một lượt mặt mũi học sinh trong lớp rồi phán: “Tôi e là chúng ta sẽ không thể gặp nhau đầy đủ thế này nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-54-dat-trong-cay-su-song.html.]
Anh Fleming học khôn lần này im re không kể ra cho cả trường biết, nhưng mặt anh cũng căng cứng hệt như Matt khi cả hai cùng đội Quidditch ra sân.
Dẫu vậy, trận Quidditch lần này tính ra cũng suôn sẻ, chỉ trừ việc nó kéo dài từ giữa trưa đến tận 7h tối, khi trời sáng đến tận lúc màn đêm buông xuống, Hogwarts lên đèn, các con gia tinh chuẩn bị đồ ăn tối xong hết rồi tiếng còi kết thúc mới vang lên.
“Gryffindor thắng Slytherin 420 - 410”
Matt trở thành người hùng của cả trận, phòng sinh hoạt chung Gryffindor hét vang đến tận khuya, tay bắt mặt mừng, cậu bé được hết người này vỗ vai ôm hôn đến người kia bắt tay đ.ấ.m ngực. Con chó Milo cũng ăn mừng theo chủ, mọi người chuyền tay nhau chơi đùa với nó đến nỗi nó chóng mặt ỉu xìu, chỉ có thể nằm quẫy đuôi nhìn cậu chủ nhỏ được mọi người vây quanh.
Phải đến hơn 1h sáng, ai ai cũng thấm mệt vì trận đấu quá dài và ăn mừng quá sung sức, cả ngôi trường mới chìm vào im lặng. Giselle lại dùng bùa giảm âm và bùa tan ảo ảnh để lẻn ra khỏi bức chân dung Bà Xám, khẽ khàng đi đến hành lang có bức tượng Runespoor.
Lần này, cô đặt đầu ngón tay trỏ nơi có ký hiệu Vòng tròn lên đầu con rắn giữa, rồi tay phải cầm đũa phép gõ đại:
“Hãy đưa tôi đến căn phòng của người lưu giữ.”
Không gian xung quanh chớp tắt chớp sáng, cô gái đã đứng trước mặt cái bục cú đặt quyển sách cổ xưa. Bốn ngọn đuốc lại lần lượt sáng lên. Giselle nghĩ cơ chế đưa thành viên của Vòng tròn đến nơi này hẳn không phải thông qua từ khóa gì, mà chỉ bằng ấn ký thành viên là được.
Lần này cô đến để đọc về Rừng Cấm, xem những người lưu giữ có chia sẻ bí ẩn gì về khu rừng hay không, trước khi thực hiện chuyến thám hiểm tiếp theo của mình.
“RỪNG CẤM
Khu rừng đã ở đó trước cả khi bốn nhà sáng lập Gryffindor, Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff tìm đến khoảnh đất hoang vắng này để xây nên ngôi trường phù thủy Hogwarts. Dĩ nhiên khi đó nó chỉ là mảnh rừng nhỏ nguyên sơ, qua đằng đẵng thời gian mới dần phát triển đến diện tích ngày nay.
Nhưng cây bách đại thụ đã sinh trưởng nơi đó trước khi viên gạch đầu tiên đặt nền móng cho ngôi trường. Rừng Cấm sẽ không thể là Rừng Cấm nếu thiếu đi cái cây cổ lão nằm giữa rừng già đó, giống như cây cột trụ chống trời mang đến sự sống, sinh mệnh và nguyên tố pháp thuật tự nhiên cho cả khu rừng.
Rừng Cấm là khu rừng nguyên sinh ma pháp lớn nhất nước Anh, là hệ sinh thái động thực vật pháp thuật đa dạng và phức tạp đến nỗi đến tận ngày nay người ta cũng không dám tuyên bố mình đã hiểu rõ hết mọi thứ về Rừng Cấm.
Rừng Cấm cùng với Hồ Đen (hay Hồ Lớn) và Hồ Nhỏ ở làng Hogsmeade liên kết thành một vành đai pháp thuật tự nhiên xung quanh Hogwarts, mang đến chu kỳ tái tạo ma pháp hoàn hảo cung cấp pháp thuật cho vùng. Chính vì nhận thấy hoàn cảnh địa thế ưu việt nên bốn nhà sáng lập mới chọn nơi đây làm căn cứ địa cho ngôi trường phù thủy.
Hưởng lợi từ hệ sinh thái pháp thuật nguyên sinh của khu rừng, Hogwarts cũng tự nhiên trở thành người bảo vệ và người giám hộ cho Rừng Cấm. Đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, hoặc một khế ước lợi ích tự hình thành: Hogwarts sẽ dần đi đến suy tàn nếu Rừng Cấm suy tàn, cũng như Rừng Cấm sẽ không thể phát triển đến hiện giờ nếu không có sự bảo hộ của Hogwarts.
Cần lưu ý là cũng như Hồ Đen, Rừng Cấm không thuộc sở hữu của Hogwarts, cũng không thuộc sở hữu của bất kỳ tổ chức phù thủy nào, dù cho Bộ Pháp thuật Anh có tuyên bố là khu rừng nằm dưới sự quản hạt của mình đi chăng nữa.
Sau cuộc xâm lăng của Nhân Mã năm 1073, cuộc tấn công của Troll năm 1209 cùng nhiều sự kiện sói ma tấn công học sinh, các thế hệ hiệu trưởng Hogwarts đã đi đến thống nhất rằng, nghiêm cấm học sinh và giáo viên thâm nhập vào Rừng Cấm (trừ các trường hợp cá biệt được phê duyệt riêng tùy tình huống), cũng như đạt được thỏa thuận với các cư dân của rừng rằng họ sẽ không tự ý bước qua lằn ranh bìa rừng nữa.
Chuyện gì xảy ra ở Rừng Cấm hãy để nó ở Rừng Cấm.
Nhưng dưới con mắt của những người lưu giữ, Rừng Cấm còn hơn thế, nó như một bảo tàng kho báu lịch sử mà chỉ những người tò mò quyết tâm đào sâu mới có thể vén màn bí ẩn.
Như nhà thảo dược học lừng danh thời bấy giờ, Emmanuelle Bureau - giáo sư bộ môn thảo dược học và chủ nhiệm nhà Ravenclaw, sau này trở thành phó hiệu trưởng - đã dành cả đời mình nghiên cứu kết cấu và cấu tạo của quần thể rễ cây vĩ đại của cây bách cổ thụ, để cho ra kết luận rằng bộ rễ đó là một ma trận pháp thuật tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, tạo sinh nguyên tố sự sống, mang lại sinh mệnh cho cả khu rừng và các cư dân của nó.
Trong những bản viết tay còn sót lại của bà, người ta đọc thấy rằng:
“Cây bách cổ thụ còn là Rừng Cấm còn, Rừng Cấm còn là Hogwarts còn.”
Bản viết tay đó vốn được tìm thấy bởi giáo sư bộ môn tiên tri khi ấy là Green-West II, đồng thời là người đồng nghiệp thân thiết của Bureau. Ngay khi nhìn thấy mấy hàng chữ này, Green-West II mở ra Nội Nhãn, kết nối giữa thế giới phi vật chất huyền bí với thế giới hữu hình, cũng viết xuống mấy chữ:
“Đất trồng cây sự sống.”
Vì tính chất xác đáng của tiên tri vẫn còn gây nhiều tranh cãi cho đến ngày nay, câu chuyện này nhanh chóng bị vùi sâu vào quên lãng, không được ghi chép lại ở bất kỳ nơi nào khác, ngoài những dòng mà ngươi đang đọc đây.”
Đến đây hết giọng văn trần thuật, tiếp đó là các thành viên Vòng tròn ghi lại:
“Người truyền tin: Phó hiệu trưởng Bureau có một căn hầm bí mật vốn phục vụ cho việc nghiên cứu khu rừng, được cho là có hai lối vào, một từ trường một từ rừng. Nhưng đến năm 1847 chưa ghi nhận trường hợp nào tiếp cận được căn hầm này.”
“Kẻ cứu rỗi: Có một mạch nước ngầm liên thông từ Hồ Đen đến Rừng Cấm, nằm ở cái hồ nhỏ có giếng trời lộ thiên trong rừng.”
Hửm, là cái hồ nơi hai con bằng mã làm tổ à. Hồ đó thông với Hồ Đen, cũng là một thông tin thú vị.
“Một Ravenclaw khiêm tốn: Nhện khổng lồ là cư dân tự nhiên của Rừng Cấm, không bao giờ có thể tiêu diệt được hết. Khu vực nơi chúng làm tổ mọc lên những cây Dạ Lan Hương tím ăn xác chết, vô cùng sợ lửa, có khả năng làm phân hủy xác người và động vật chỉ trong tích tắc.”
“Ánh sao xa: Đất trồng cây sự sống chính xác là chỉ cây bách cổ thụ, dường như có khả năng chữa lành bất kỳ vết thương nào dù là bị ếm nguyền hắc ám nặng nhất. Có lẽ công dụng tương tự m.á.u Bạch Kỳ Lân nhưng sẽ không bị đeo bám nguyền rủa đến hết đời. Cơ chế kích hoạt chưa rõ.”