Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 5: Hẻm Xéo
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:05:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÁP THUẬT HOGWARTS
ĐỒNG PHỤC
Học sinh năm thứ nhất cần:
1. Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen)
2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đội ban ngày
3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự)
4. Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc)
Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên
SÁCH GIÁO KHOA
Tất cả các học sinh đều phải có các sách liệt kê dưới đây:
- Bùa chú căn bản (lớp 1)
- Lịch sử pháp thuật
- Lý thuyết pháp thuật
- Hướng dẫn Biến hình cho người mới bắt đầu
- Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật
- Đề cương ma thuật và độc dược
- Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng
- Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ
TRANG THIẾT BỊ KHÁC
- 1 cây đũa phép
- 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)
- 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh
- 1 kính viễn vọng
- 1 bộ cân bằng đồng
Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc hoặc một con chuột.
LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.
Đó là một góc phố ý hệt những góc phố khác ở London, đông đúc, những công dân ăn mặc tươm tất bước chân vội vàng lướt qua những cửa tiệm, họ cũng vội vã lướt qua 4 người nhà Gibson. Họ đang đứng trước một cửa hàng cafe takeaway, bà Gibson nắm c.h.ặ.t t.a.y cô con gái vì sợ lạc, và dường như kể từ chuyến viếng thăm của vị giáo viên phù phép, bà bỗng hình thành nỗi sợ hãi vô hình là ai đó đang chực chờ bắt cóc cô con gái nhỏ của mình.
Anh Harris cười hì hì: “Ây dà, giờ anh mới biết Highlands Coffee có bán cả đũa phép với sách bùa chú nữa đấy.”
Anh có vẻ như là người dễ chấp nhận câu chuyện phù thủy nhất, mà Giselle cho là vì Harris vẫn chỉ là cậu bé 17 tuổi. Anh không thôi tiếc nuối vì đã lỡ bỏ đi chơi bóng vào cái hôm mà anh gọi là “ngày trọng đại hôm đó”, không thể chứng kiến bùa phép phi-trái-táo-Newton nên nhất quyết phải đi cùng trong chuyến mua sắm tham quan thế giới phù thủy lần này.
“A đây chắc hẳn là gia đình Gibson, hình như nhiều hơn một người thì phải?”
Chủ nhân của giọng nói là một thanh niên trạc tuổi Harris, mặc quần áo bình thường đi đầu đến chân, thấp và mập hơn Harris, như bước ra từ hư không mà đứng cạnh họ trước cửa quán cafe. Ông bà Gibson hô nhẹ lên một tiếng, Giselle buồn cười nghĩ tần số âm thanh của những tiếng hô giật mình của ba má giảm dần đều, có vẻ như đã bắt đầu quen dần với việc đám người tự xưng là phù thủy xuất hiện bất thình lình đứng nói chuyện kề bên mình.
Lần này, Harris đóng vai là quân tiên phong, anh đáp: “À lần trước là vì tôi vắng mặt, lần này tôi muốn đi cùng em gái tôi được chứ? Tôi muốn biết Selly bé bỏng của tôi sẽ học tập như thế nào chứ?”
“Em không bé bỏng, em đã 11 tuổi rồi.” Chắc bà cô U40 nào bị một thằng oắt con 17 tuổi gọi là bé bỏng cũng sẽ nổi da gà.
“Ồ được chứ, nhưng nhớ luật nhé, cậu không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì về những gì mình sắp chứng kiến đâu. Cả chuyện đi học ở Hogwarts của em gái cậu nữa... À mà thật ra có muốn tiết lộ cũng không được, Bộ đã ếm hàng loạt bùa phép cao cấp quanh vụ này rồi...”
“À anh bạn trẻ à, bác nghĩ chúng ta nên đi vào quán, tìm một cái bàn nào đó yên tĩnh hơn rồi hẵng chuyện trò.” Bà Gibson kiến nghị khi nhiều người đi đường tỏ ra bực dọc vì nhóm 5 người đứng cản trở lối đi.
“Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ đi vào quán trước, nhà Zorander đã có mặt rồi.”
Nhưng cậu chàng không dời bước vào quán Highlands Coffee như ba người nhà Gibson vẫn tưởng, anh hướng sang bên cạnh, và ngạc nhiên thay, một cái quán cũ kỹ ẩm tối đang cư ngụ giữa quán cafe và cửa hàng điện tử với cái biển hiệu xiên vẹo: “Cái Vạc Lủng”.
Chẳng ai trong số những người đi đường để ý thấy sự tồn tại bất hợp rơ của cái quán, cũng như nhà Gibson ban nãy. Họ bước theo vào, loáng thoáng tiếng Harris thán phục: “Thật thần kỳ!”
Cái quán cũng tồi tàn như vẻ ngoài, một kiểu quầy bar có vài ba chiếc bàn và ghế, trên tường sau quầy trưng một vài chai chai lọ lọ kiểu cũ. Hai chiếc bàn góc xa có mấy người ngồi, phục sức lạ lùng chưa từng thấy, kiểu như đang tham gia một lễ hội Halloween vào tháng 8 vậy. Người đàn ông trung niên đang lau cốc ở quầy bar liếc mắt nhìn khi họ bước vào, nhưng rồi thôi.
Chỉ có hai người đứng gần cửa hông là ăn mặc bình thường, người phụ nữ trung niên cao gầy cũng có vẻ mặt hoang mang hệt như ông bà Gibson, còn cậu nhóc đi cùng trạc tuổi Giselle mặt đầy tàn nhang thì có vẻ phấn khích.
Chàng thanh niên dẫn 4 người nhà Gibson đến cạnh một lớn một nhỏ đó, rồi anh chàng giới thiệu:
“Quân số đủ rồi. Xin giới thiệu lại nhé, cháu là Rary Carolinus, sắp lên năm 6 Hogwarts, Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle. Đây là nhà Zorander, đây là nhà Gibson. Hai trò đây là học sinh gốc Muggle chuẩn bị nhập học, do cháu phụ trách tiếp dẫn mua sắm ở Hẻm Xéo.” Rồi anh chàng rút từ đâu ra một cây đũa, tương tự cây đũa ăn, bước ra cửa hông của quán, đến một khoảnh đất nhỏ có tường vây quanh với mấy thùng rác. “Bỏ qua phần chào hỏi nhé, hôm nay bận rộn lắm, có gì chúng ta sẽ nói trên đường đến Gringotts vậy.”
Carolinus dùng cây đũa phép gõ gõ vài cục gạch mà Giselle có thể tưởng tượng ra anh Harris sẽ cười cợt điệu bộ này nếu là vào một dịp nào khác. Nhưng có lẽ cái miệng của anh sẽ ngoác lệch khi anh thấy mấy viên gạch bắt đầu chuyển động, lộ ra cái miệng nhỏ ở giữa, rồi cái miệng rộng dần ra, tới cuối cùng những viên gạch dạt qua hết hai bên, bức tường biến mất.
“Chào mừng đến Hẻm Xéo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-5-hem-xeo.html.]
Họ bước theo Carolinus qua bậc cửa, ngoái nhìn lại thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần, rồi cả bức tường liền lại, một bức tường nguyên vẹn như bình thường.
Đây chắc hẳn phải là bùa phép hệ không gian cao cấp nhất, Giselle thầm nghĩ khi nhìn trước mắt mình là một khoảng không bao la, bạt ngàn những cửa hàng cửa hiệu thấp tầng, style cổ điển, rợp người đi qua đi lại, tiếng nói cười vang vọng. Phía trên, bầu trời cao xanh, nắng dịu nhẹ, không hề thấy bóng dáng của những tòa nhà chọc trời như khi người ta đứng ở bất kỳ con đường nào của London mà ngước nhìn lên. Nếu không phải bùa phép không gian từ nhiều phù thủy pháp sư tài ba xây dựng, thật khó để diễn tả được cái choáng ngợp của sự bất hợp lý trước mắt.
“Nào chúng ta đi đến Gringotts đổi tiền trước.” Carolinus xung phong dẫn đám người tiến vào dòng người nườm nượp trước mắt. Anh chàng theo phong cách làm việc nhanh gọn lẹ, tiết tấu nhanh đến nỗi anh Harris cũng khó bắt kịp. Nếu là trong trường hợp khác, chắc bà Matilda sẽ ca thán: “Ôi giới trẻ hiện nay! Chúng sống như thể có giặc đuổi sau lưng hay sao ấy, chẳng cho người ta kịp thở gì cả!”
Thật khó để chen qua dòng người, lại càng khó dời mắt hơn khỏi những cửa hàng cửa hiệu mà họ đi qua. Nào là vạc, chổi bay, cửa hàng sách, rồi tiệm bán những chiếc áo chùng và nón chóp nhọn hệt như những người ở quán Cái Vạc Lủng đã mặc. Biển hiệu của cửa hàng cũng muôn màu muôn vẻ không kém, có cái chớp nháy hệt như biển neon, có cái đổi hình mỗi vài giây, có cái thì tự động phát ra tiếng chào mời “hàng mới về, hàng mới về đây”, rồi cả những cửa hàng bán động vật, mặt trước trưng ra nào là cú, mèo, ếch, chó rồi những con vật hình thù ngộ nghĩnh khác...
Họ đi ngang qua cả cửa hàng bán chổi, loại chổi không giống chút nào chổi hay dùng quét nhà của cả người châu Á lẫn Âu. Harris không thể không mở miệng hỏi: “Chổi ư? Chổi để làm gì vậy?”
Giselle bĩu môi, trí thông minh của Hai bỗng nhiên biến mất rồi hay sao. Carolinus cũng phải khó khăn lắm mới rời mắt khỏi mấy cây chổi đang trưng bày: “Tất nhiên là để cưỡi rồi! Phù thủy cưỡi chổi anh bạn à! Nhưng hơn hết, cầu thủ Quidditch cưỡi chổi!”
“Ồ Quidditch? Nghe như tên một môn thể thao vậy?”
“Tất nhiên rồi! Đó là môn thể thao mà phù thủy pháp sư nào cũng yêu thích cả!”
May thay bọn họ đã đến trước cửa toà nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè, anh Harris không thể hỏi tiếp về Quidditch được nữa khi nhìn thấy hai sinh vật lạ kỳ đứng trước cổng đang cúi chào họ.
“Đó là... đó là gì vậy?” Bà Zorander, mẹ của cậu nhóc mặt đầy tàn nhang im re nãy giờ, cuối cùng cũng bật thốt lên. Bà trông có vẻ sợ hãi chứ không phải trạng thái tâm lý nửa hoang mang nửa hứng thú như ông bà Gibson.
“Là yêu tinh. Họ quản lý ngân hàng phù thủy Gringotts. Tốt nhất là các vị nên đi gần sát cháu.” Giọng Carolinus cũng trầm xuống.
Nơi này dường như có cái ma lực làm người ta phải nghiêm chỉnh lại thì phải, hoặc đúng hơn làm sao mà còn tâm trạng cười giỡn giữa một căn phòng ốp gạch toàn trắng, hai bên là hai cái quầy dài ngồi hàng trăm sinh vật nhỏ thó, mũi dài nhọn, tai nhọn, móng tay dài gớm ghiếc được chứ. Yêu tinh, chúng ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết vào những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này.
Nhưng con yêu tinh dẫn đường cho họ đến một cái quầy khá gần cổng vào, trên bàn có bảng tên ghi “Đổi tiền Muggle”, bên cạnh, ngộ nghĩnh ghê, Giselle thấy một tấm bảng nhảy số như bảng điện chứng khoán. Trên đó đang hiện lên rằng:
“1 Galleon =
50 GBP
64 USD
58.3 EUR”
“Ôi Merlin ơi! Tỷ giá lại tăng nữa rồi!” Carolinus ca thán.
Cảm tưởng như mình đang ở quầy đổi ngoại tệ của ngân hàng bình thường, chỉ khác nhân viên tiếp tân là mấy con yêu mặt mày cau có, chứ không niềm nở chào khách như mấy chị nhân viên ngân hàng.
Con yêu đứng quầy dời mắt khỏi bàn, ngước nhìn lên, nói giọng khò khè: “Ai muốn đổi tiền xin bước lên trước... Và ông, ông muốn đổi bao nhiêu?”
Ông Gibson đành quay sang hỏi Carolinus: “Thường thì mua sắm vật dụng cho năm nhất sẽ tốn hết bao nhiêu vậy cậu Carolinus? Chúng tôi muốn mua sắm đủ tất thảy cho Selly, à rồi còn cho con bé một ít tiền tiêu vặt nữa...”
“Mình cũng nên đổi dư một ít để sẵn nữa anh Hanz, có thể Selly sẽ cần thêm, hoặc để dành mua thêm gì đó cho con nữa.” Bà Matilda bổ sung thêm.
“À đúng vậy, nên đổi dư nhiều.”
“Hmmm học sinh năm nhất bình thường cần khoảng 60 Galleon là đã mua đủ hết rồi. Khi vào Hogwarts sẽ không tốn thêm bất kỳ chi phí gì đâu, nhưng dĩ nhiên ông bà muốn cho Selly thêm bao nhiêu thì tùy.”
“Được rồi, được rồi, nên đổi 150 Galleon trước vậy.” Ông quyết định nhanh chóng.
Giselle như nghe thấy tiếng bà Zorander đứng sau hít hơi. 7.500 bảng không phải là một khoản tiền nhỏ, nhất là giữa thời buổi vật giá leo thang như hiện nay, nhưng ông bà Gibson chi ra cho cô con gái mà không lăn tăn gì. Giselle lại thêm một lần thầm cảm ơn trời cao đã cho cô đầu thai làm con ông bà, chí ít cô và anh Hai từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu cảnh thiếu thốn đói kém ngày nào.
Con yêu đưa một túi khá nặng cho ông Gibson, trong đó gồm những đồng tiền vàng nặng trịch, in hoa văn khó hiểu. Nhà Gibson tinh ý đứng lùi ra xa khi đến lượt bà Zorander đổi tiền, nhưng Giselle vẫn nghe loáng thoáng bà bảo “50 Galleon”, có lẽ bà không định mua thú cưng cho con trai.
Cậu bé Zorander có lẽ cũng hiểu vậy, dường như cậu sớm chấp nhận với gia cảnh nhà mình, vẻ mặt mà, Giselle nghĩ, đó cũng là biểu cảm của cô thời đi học khốn khó của kiếp trước.
Carolinus có vẻ nhẹ nhõm tương tự đám người khi họ bước khỏi cổng ngân hàng: “Chà, lúc nào cũng cảm thấy áp lực như đứng trước một con rồng khi ở Gringotts. Nào, đến giờ shopping rồi, xem chúng ta nên đi đâu trước đây...”
“Cậu Carolinus à, tôi muốn dẫn Antes đi riêng được không? Chúng ta đâu cần phải một đám đi cùng nhau đâu phải không?” Tiếng bà Zorander nói.
“À, à tất nhiên, như vậy ít tốn thời gian hơn đấy. Mọi người có danh sách vật dụng cần mua hết rồi chứ, vậy nên để mọi người tự mua sắm thì tốt hơn. Để coi bây giờ là 11h30, 4 tiếng nhé, khoảng 15h30 tập hợp lại ở trước cửa Độc dược Dietrichson nhé.”
Giselle nghĩ mình nên bắt đầu suy nghĩ về cách kiếm tiền, tiền phù thủy. Ông bà Gibson dĩ nhiên sẽ nuôi cô đến hết 7 năm học, nhưng sau đó, cô trưởng thành cần phải tự lo cho mình. Trước đây cô cho rằng với kiến thức của người trưởng thành U40, ít nhiều cô cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặt, nên mới sống thẩn thờ vô định như vậy.
Như bây giờ thì khác, cô sẽ là phù thủy, à không, cô là phù thủy rồi.
Giselle hít một hơi thật sâu để không khí tươi mới thổi đầy lồng ngực, cô đang sống, chân thực và có mục tiêu cần làm. Phải phấn đấu, phải tiến lên và phải sống.
“À Carolinus à, nếu cậu không phiền, tôi có thể hỏi thêm về Quidditch được không?” Anh Harris chạy tót theo Carolinus, Giselle biết ngay mà, nói thể thao với Hai cũng như nói vật lý với ba vậy.
“Chúng ta mua đồng phục trước đã.” Bà Gibson lấy lại quyền chủ đạo gia đình, ghé vào tiệm Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev. Chủ quán, không biết có phải là chính bà Boyadjiev hay không, là một người phụ nữ trung niên cao gầy, vóc người từa tựa như bà Zorander nhưng nét mặt ít khắc khổ và niềm nở hơn.
“Đồng phục Hogwarts phải không? Năm mấy đây?” Bà hỏi, có lẽ cả ngày hôm nay bà đã đón mấy chục lượt khách đến mua đồng phục thế này rồi.
Họ ngắm nghía mấy phục trang được trưng bày khi chủ tiệm thử choàng đồ cho Giselle. Sau khi đã chọn đủ đồng phục theo yêu cầu, bà Gibson chỉ vào cái bộ quần áo mà con ma nơ canh đang mặc: “À tôi muốn mua cho Selly một bộ như thế này nữa, để mặc chơi ấy mà.”
“Má, con không cần đâu, trường yêu cầu đồng phục là được rồi...”
Nhưng chẳng gì lay chuyển được một khi bà chủ gia đình đã quyết định. Đó là một bộ phục trang rất đẹp, một chiếc váy liền thân màu đen dài kiểu quý tộc cổ điển, viền quanh cổ, cổ tay và mép váy là những đường sóng lượn màu tím bạc, với áo chùng đen khoác ngoài cũng có họa tiết tương tự.
Bà chủ tiệm tấm tắc khen ngợi mắt thẩm mỹ của bà Gibson khi ông Gibson trả cho bà tổng cộng 43 đồng vàng.
“Cám ơn ba má.” Cô lay cánh tay bà.
“Cám ơn gì chứ, con là con của ba má mà! Đi học phải tươm tất cho bằng bạn bằng bè chứ.” Má đáp lại, vẫn dắt tay cô như từ lúc họ đến Hẻm Xéo đến giờ.
Gibson một lần nữa thầm cảm ơn Thượng Đế, Chúa Trời hay Phật Tổ, Thánh Allah hay bất kỳ thần linh quyền năng nào đã mang cô đến với thế giới này.