Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 4: Cảnh này thật quen thuộc

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:03:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng 7, Little Clifton kỷ niệm tròn một năm nhà Gibson dọn đến đây bằng những cơn mưa rả rích suốt ngày dài. Tiết trời âm u làm giảm đi ý định ra ngoài hít thở khí trời của con người, buộc họ phải ngồi lì trong nhà ngán ngẩm. Giselle đã nhảy cóc lên khóa thứ 3 của lớp ngôn ngữ cộng đồng, điều này làm bà Gibson đắc ý hết sức khi tự hào rằng chính mình đã phát hiện ra khả năng ngôn ngữ vượt trội của cô con gái. 

Ông Gibson đóng quân trong phòng làm việc chuẩn bị tài liệu cho niên học tiếp theo, dù ông hay kêu ca rằng làm giáo sư cũng chẳng có được kỳ nghỉ hè đúng nghĩa gì sất, nhưng trong suốt những ngày hè, ngoài thời gian rảnh rỗi cùng gia đình, ông dành phần lớn cả ngày của mình để soạn bài vở và tập trung vào nghiên cứu. 

Sự tận tụy và niềm đam mê kiến thức của ông có vẻ chỉ truyền lại được cho cô con gái nhỏ, người mà cũng như ông thích dành cả ngày ở nhà đọc sách chơi đùa, hơn là đi la cà đây đó như cậu con trai lớn. Ông cũng dành ra chút thời gian trong ngày để kiểm tra tiến độ học hành của Giselle, những môn khoa học tổng hợp có giáo trình do ông thiết kế riêng để dạy cô.

Đó là một ngày tháng 7 mưa ẩm ướt như thường lệ, bầu trời xám xịt, anh Harris đã lấy xe đạp đội mưa chạy đi chơi bóng với chúng bạn cũng như thường lệ. Giselle đang ở trong phòng mình, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau khi đã dành 2 giờ liền ngồi đọc cuốn sách tiếng Trung viết về thuyết linh hồn và thế giới sau khi chết. Cô tìm thấy cuốn sách ở chỗ bà lão Huang ở viện dưỡng lão, và sau khi trở thành người bạn trò chuyện được vài đôi câu với bà trong những buổi viếng thăm thứ sáu hàng tuần, bà đã vui vẻ cho cô mượn đem về đọc. Cuốn sách cũ kỹ y hệt tất thảy vật phẩm có liên quan đến bà lão, và tiếc thay từ vựng của cô đã rơi rớt hầu hết nên chẳng đọc nổi được mấy trang.

Cuốn từ điển Trung Anh hiện đại mà anh Harris tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 11 của Giselle lật mở kề bên. Tặng người ta từ điển chẳng bao giờ nằm trong từ điển của Harris, anh thích tặng những thứ mà theo anh là có tính thực dụng và hữu ích hơn là một cuốn sách dày cộm nặng trịch. Nhưng Giselle biết món quà này có ý nghĩa gì, anh cảm thấy có lỗi vì lỡ rời mắt khỏi đứa em gái bé nhỏ hồi đợt Giáng Sinh, rồi thêm cảm ơn cô vì đã không méc lại ba má.

Phải, hồi Giáng Sinh... Harris chỉ thấy cô bị ngã giữa đường cạnh bên mấy người vô gia cư chứ anh không thấy thứ mà cô đã thấy. Thứ mà cô đã thấy, Giselle vẫn nghe lảng vảng đâu đó bên tai tiếng gã vô gia cư rít lên: “Nơi đây không thuộc về ngươi... hãy trở về nơi ngươi thuộc về...”

Đôi mắt ti hí của gã trợn tròn, xoáy thẳng vào tận sâu linh hồn cô, như phát hiện ra một linh hồn phạm tội đang lẩn trốn ở đây. “Trở về nơi ngươi thuộc về...” rồi hai tay gã bóp chặt lấy linh hồn trắng mờ mờ, lôi tuột ra khỏi thân xác cô như lôi một con chuột khỏi cái nón xin tiền. Rồi gã quẳng cái linh hồn không đủ sức quẫy đạp đó sang cho người đàn ông không rõ mặt mũi có mái tóc bạch kim chói mắt... “Không thuộc về ngươi...” “Hãy về với địa ngục của ngươi đi...”

Địa ngục là đây sao, quay mòng mòng, khó thở vì tim đập nhanh, tiếng cục cục khó chịu càng nhanh hơn. Cục cục... ồn ào quá... cục cục... phải nghe cái tiếng cục cục này suốt đời thì quả là địa ngục...

Rồi Giselle choàng tỉnh, tim vẫn đập nhanh, tiếng cục cục phát ra từ bên kia cửa sổ. Có con gì đó đang gõ mỏ vào cửa, như hối thúc cô nhanh mở cửa cho nó vào. 

Gió lùa vào lạnh gắt từng cơn khi Giselle kéo cửa sổ lên, để hở một khoảng trống cho con chim bay vào. Đó là một con cú mèo cỡ trung, đôi mắt to trừng trừng nhìn không chớp mắt vào cô sau khi nó bay vào đậu xuống cái ghế bành cô vừa đứng dậy. Nó thả một phong thư thật to xuống đó, Giselle nghe thấy nó cau có kêu lên vài tiếng, và thật kỳ lạ, cô có cảm tưởng như nó đang tỏ thái độ bực mình vì cô chậm mở cửa quá.

Giselle không nhìn con cú nữa, sự chú ý của cô tập trung vào phong thư nhận được. Phong thư dày nhưng không nặng, bì thư màu đỏ rượu vang, niêm phong bằng con dấu sáp hệt theo phong cách thư từ thời xưa. Trên con dấu được chia làm 4 góc, mỗi góc gồm hình một con sư tử, một con rắn, một con gì đó giống chồn và loài chim có cánh mà Giselle nghĩ là đại bàng. Ở trung tâm của con dấu, nơi 4 con vật bao quanh, là một chữ H viết hoa ánh kim.

Giselle phải nín thở thật lâu rồi hít sâu để giữ cho tim mình không nhảy bình bịch trong lồng ngực. Con cú bay ra khỏi phòng từ khung cửa sổ chưa đóng, và mặc kệ gió rét vẫn đang lùa phần phật vào phòng mình, Giselle xé niêm phong ra. Bên trong có 2 bức thư gấp lại, và cô mở ra đọc bức đầu tiên:

“HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÁP THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Roxanne Nichols

Kính gửi cô Giselle Gibson,

 

Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Niên học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

 

Kính thư,

Giáo sư Conner

Phó hiệu trưởng”

Thật khó để mà diễn tả nổi cảm giác của Giselle lúc này, đó nằm đâu đó giữa “không thể tin được đây là sự thật” và “quả nhiên là thế”. Những chuyện xảy ra gần đây, mấy từ Muggle mà cô liên tục nghe thấy, rồi những lần xảy ra những việc lạ kỳ mà nếu không phải phù phép thì chẳng có khoa học vật lý nào giải thích nổi. Mà chẳng phải khoa học đã thất bại trong việc giải thích lý do mà cô đầu thai với một bộ ký ức kiếp trước vẹn toàn đấy thôi.

Kể từ sau sự cố ngày Giáng Sinh, trong những cơn mộng chập chờn của mình, đôi khi cô thấy lại mình của những tuổi 20 phơi phới trước đây, khi đó cô vẫn còn là cô gái trẻ tràn trề nhựa sống, ngồi bên bệ cửa sổ phòng trọ nóng bức, nhìn ra xa phía những tòa nhà cao tầng của thành phố đông đúc, mơ về một con cú một hôm nào đó bay đến đưa bức thư mời nhập học Hogwarts cho cô. Đó chắc là khi Harry Potter vừa ra phần phim mới, cô xem xong mà không thỏa mãn vì thời lượng quá ngắn không diễn tả hết nội dung, nên dành thời gian rảnh đọc lại bộ truyện giấy, xong ngồi nghĩ thẩn thơ mơ mộng vớ vẩn.

Tuổi đôi mươi mới tươi đẹp làm sao, dù nghèo khó, hoang mang về tương lai và đơn độc, Giselle vẫn còn nhiều hi vọng với cuộc sống mai sau. Nhưng tiếc thay, những hi vọng đó vơi dần khi cô tốt nghiệp ra trường, bươn chải mười mấy năm giữa dòng đời hối hả. Cuộc phiêu lưu vào thế giới phép thuật của cậu bé sống sót đã không còn gì lý thú với một người trưởng thành tất bật lo toan như cô. Niềm mơ mộng về con cú đậu bên cửa sổ đã như một thời xa vắng, trôi tuột vào tận cõi hư không.

Thế mà giờ đây, cô đang cầm chính bức thư đó trên tay, là thực chứ không phải mơ, với cô đang sống chứ không phải chết....

“Selly! Con ơi xuống đây nào!”

Tiếng bà Matilda Gibson vọng lên cắt đứt cơn tự cảm của cô. Giselle từ từ hoàn hồn, cầm phong thư đi xuống lầu, nghĩ rằng nên cho ba má biết chuyện này, vì ít nhất cô cần họ cho tiền mới có thể chi trả chi phí học tập.

Nhưng phòng khách không chỉ có mỗi ông bà Gibson, ngồi đối diện họ là một dáng phụ nữ tròn trịa, mặc quần áo lịch sự. Bất ngờ, cô chưa kịp cất phong thư vào đâu đó thì người phụ nữ đã đứng dậy, hướng về phía cô mỉm cười:

“Ồ, xem ra trò Gibson vừa nhận được thư của chúng tôi rồi. Không biết trò có thể đưa bức thư đó cho cha mẹ trò đọc được không? Chúng ta cần sự cho phép của phụ huynh mới được.”

Người phụ nữ có gương mặt tròn phúc hậu, dáng người cũng tựa tựa như bà Matilda, nói chuyện bằng giọng Anh đặc trưng nhưng luôn nở nụ cười trên môi, mang đến cho người đối diện cảm giác thân thuộc. Giselle đ.â.m ra nghi ngờ, người này có phải là giáo chức của trường phù thủy Hogwarts không, ăn mặc cử chỉ đâu khác gì một người dân bình thường? Dù không còn nhớ nhiều chi tiết Harry Potter, nhưng cô vẫn nhớ người đến báo cho Harry biết cậu là một phù thủy là một người khổng lồ lai cao lớn lạ thường, hành vi cử chỉ cũng bất thường không kém kia mà...

“Chào cô ạ! Xin hỏi cô là ai vậy ạ?” Cô hỏi khi 4 người ngồi vào ghế sofa, 3 người nhà Gibson ngồi đối diện vị khách lạ, bức thư đã chuyền đến tay ông Gibson.

“À, nên giới thiệu lại nhỉ. Xin chào trò Giselle Gibson, ta là Eda Whiteford, giáo viên bộ môn Muggle học kiêm Trưởng Ban liên lạc học sinh gốc Muggle của Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts, ngôi trường mà ta chắc rằng trò đã biết sau khi đọc thư. Trò có thể gọi ta là Giáo sư Whiteford, tất nhiên, chỉ khi trò đồng ý theo học tại trường.”

Ồ, hóa ra là giáo viên Muggle học, qua cách ăn mặc và cử chỉ nói chuyện hệt như người bình thường thì hẳn là trình độ chuyên môn của cô rất cao.

Giselle hỏi câu mà cô đoán là đứa trẻ con nào rơi vào trường hợp hiện giờ cũng nên hỏi nhất: “Thưa cô... à thưa Giáo sư, Muggle là gì ạ?”

“À, là chỉ những người bình thường, những người không có phép thuật như ba má con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-4-canh-nay-that-quen-thuoc.html.]

Lời này thành công lôi kéo sự chú ý của ông bà Gibson ra khỏi phong thư. Ông Hanz Gibson hắng giọng, thói quen mỗi khi ông nói cái gì đó mà ông không chắc chắn:

“Thưa bà Whiteford, những chuyện bà nói nãy giờ nghe vô lý lắm bà có biết không? Pháp thuật, rồi phù thủy, pháp sư, rồi trường dạy pháp thuật, rồi cộng đồng phù thủy. Cả bức thư này nữa... Bà đừng đùa với tâm hồn trẻ thơ của bọn trẻ như thế, đừng làm vấy bẩn chúng bằng những trò bịp bợm của người lớn.”

Nếu là người tánh khí nóng nảy, có lẽ sẽ bắt đầu lên giọng với ông Gibson, nhưng Giáo sư Whiteford không vậy. Cô trả lời từ tốn:

“Chúng ta chưa từng chứng kiến hay nghe đến điều đó thì không có nghĩa là nó không tồn tại, ông Gibson à. Tôi tin rằng với cương vị là một giáo sư đại học, ông hẳn hiểu rõ điều này. Ông hẳn cũng bất lực khi cố gắng lý giải thế giới này bằng chuyên môn của mình mà, phải không?”

Thật vậy. Ông Gibson thường dạy hai đứa trẻ rằng, thế giới ngoài kia bao la, có biết bao nhiêu điều kỳ lạ mà khoa học cũng khó lòng giải thích được. Ngay cả vật lý cũng chỉ mới phác thảo đôi điều về thế giới tự nhiên mà con người ta đang sống, và rằng những lý thuyết vật lý tưởng như luôn đúng, nhưng đến một lúc nào đó vẫn sẽ bị bác bỏ. Nền tảng của khoa học ngày này là xây nên từ những định luật mới phản bác cái cũ, và nhà khoa học cũng cãi nhau ỏm tỏi suốt ngày.

Những lúc như vậy, Giselle thường nhớ đến hình học Euclid và phi Euclid. Người ta bắt bọn trẻ con phải công nhận các tiên đề Euclid là luôn luôn đúng, không cần chứng minh, khi bắt đầu hình học cổ điển. Rồi khi ý thức về tiên đề Euclid đã ăn sâu vào máu, tổng ba góc tam giác luôn bằng 180 độ, người ta lại nói với chúng tiên đề Euclid cũng được chứng minh là sai, tổng các góc không bằng 180 độ mà phụ thuộc vào kích thước của tam giác đó. Và người ta vẫn dạy song song hai môn đó với nhau.

Ông Gibson không chịu thua dễ dàng:

“Đúng là vậy. Nhưng làm sao chúng tôi có thể cho con mình đến học ở một trường mà tôi còn không chắc rằng nó tồn tại? Làm sao chứng minh được là phép thuật tồn tại chỉ qua lời nói của bà và mấy lá thư bịp? Trong khi mọi thứ xung quanh chúng tôi đều là thành quả của nghiên cứu khoa học kỹ thuật? Tôi không thể tin Thiên Chúa có tồn tại chỉ qua lời nói của một đám người cuồng tín bỗng chốc xông vào nhà tôi bắt tôi tin là Chúa tồn tại được!”

Ông Gibson đã lấy lại được niềm tin vào kiến thức của mình, trông ông như sẵn sàng giải thích cả buổi trời cho sinh viên về ứng dụng hình học phi Euclid trong thuyết tương đối rộng.

“Ây, điều đó hơi khó khăn đôi chút...”

“À há, bà không thể chứng minh nào khác ngoài nói miệng thôi phải không!” Thật hiếm thấy giáo sư Hanz Gibson ngắt lời người khác.

“Không, không, ông hiểu lầm ý tôi rồi. Chứng minh dễ thôi... làm phép với tôi không khó khăn gì. Nhưng khó khăn là chúng tôi không thể làm phép thuật trước mặt Muggle, điều đó vi phạm Quy chế bí mật quốc tế.”

Bà Gibson, nãy giờ vẫn giữ im lặng, bỗng nói: “Làm phép trước mặt chúng tôi? Ngay tại đây và lúc này ư? Bà không cần tế đàn hay nghi lễ hay chuẩn bị vật tế gì sao?”

Giáo sư Whiteford mỉm cười: “Ồ không đâu. Tôi cho là bà Gibson đây đã có nhận thức sai lệch về phù thủy rồi. Ôi hậu quả của văn hóa phẩm Muggle!” Giselle nhớ lại bô phim Sabrina Cô phù thủy nhỏ mà má từng bật cho cô xem. “Hmm dĩ nhiên là có thể lách lệ đôi chút. Tôi nghĩ ông bà sẽ không kể cho ai nghe việc mình đã chứng kiến phép thuật đâu nhỉ...”

“Còn tùy thuộc đó là phép thuật như thế nào nữa!”

Tỏ vẻ không còn cách nào khác, vị khách lạ rút từ trong túi xách bên cạnh ra một cây gì đó thon dài tựa như cây đũa ăn của người châu Á. Bà Gibson “a” lên một tiếng nhỏ bất ngờ vì chiếc túi xách chỉ nhỏ như một chiếc ví cầm tay mà bà thường dùng, và bà chắc mẩm chẳng thể nào để lọt chiếc đũa vào trong đó.

“Tôi hi vọng ông bà không quá ngạc nhiên. Đây là đũa phép, là dụng cụ pháp thuật mà mỗi phù thủy pháp sư đều sở hữu. Nào, nên làm phép nào đây...”

Giselle nói chen vào: “Cô làm quyển sách đằng kia bay lên được không cô?”

“À phép nhấc bổng đồ vật à, ý kiến hay đó trò Gibson.” 

Nói rồi, bằng một cú vẫy đũa nhẹ nhàng, cuốn sách Lược sử Thời gian mà ông Gibson luôn mang kè kè bên mình để đọc đi đọc lại khi nào có thời gian đã bay lên đầy ngoạn mục. “Sách lại đây”, rồi vèo một cái, cuốn sách bay đến rơi nhẹ nhàng vào bàn tay trái của Giáo sư Whiteford.

Giselle đoán là ba lúc này cũng đang nghĩ đến trái táo Newton y hệt như cô. Ông Gibson chồm qua bàn trà giật lấy cuốn sách trên tay Giáo sư Whiteford về phía mình, đảm bảo đã cầm chắc rồi, ông nói: “Tôi nghĩ bà nên làm lại một lần nữa, thưa bà”, giọng ông yếu xìu.

Giselle nghe tiếng má kinh hô lần hai, tiếng ba thở dài đánh thượt khi cuốn sách Lược sử Thời gian lại một lần nữa bay về nằm gọn trong bàn tay vị khách lạ.

“Lúc nào cũng ấn tượng nhỉ, phải không. Và tôi nghĩ là ông bà sẽ không nói chuyện này cho ai khác chứ, sẽ rất phiền phức đấy, chúng tôi cũng có luật pháp và Bộ Pháp thuật quản lý tất thải như dân Muggle vậy.”

Bà Gibson lấy lại tinh thần nhanh hơn chồng: “Bà... à Giáo sư Whiteford, cứ cho là có pháp thuật như bà nói đi, nhưng tại sao con gái chúng tôi lại được mời nhập học trường dạy pháp thuật chứ? Chúng tôi là, là, Muggle, theo như bà nói, Selly nhà tôi đâu thể là phù thủy được.”

“Ông bà là Muggle dĩ nhiên rồi, nhưng con gái ông bà không phải Muggle đâu. Vẫn có những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle và Hogwarts đón nhận hết thảy tất cả phù thủy hợp độ tuổi, không kể xuất thân của họ.” Giáo sư Whiteford tiếp tục mỉm cười: “À, tôi cũng là một phù thủy gốc Muggle đó chứ, cha mẹ tôi không ai biết phép thuật cả. Hồi tôi 11 tuổi cũng là Trưởng Ban liên lạc học sinh gốc Muggle của Hogwarts đến gặp cha mẹ tôi.”

Giselle nhớ mang máng là trong Harry Potter không có cái gì gọi là Ban liên lạc học sinh gốc Muggle, nhưng không mấy chắc chắn về ký ức nửa vời của mình. 

Cô nghĩ lúc này là lúc mình nên tỏ ý kiến: “Thưa Giáo sư Whiteford, đi học ở Hogwarts... học pháp thuật đó... có nguy hiểm gì không ạ?”

Cô Whiteford có vẻ bất ngờ vì câu hỏi này, những đứa trẻ trước đây đều hỏi những điều lý thú thần kỳ khi nghe đến một trường dạy pháp thuật, chứ ít có đứa nhỏ 11 tuổi nào lại cân nhắc đến nguy hiểm.

“Ồ không đâu trò Gibson ạ, trò sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào nếu trò tuân thủ đúng nội quy nhà trường và làm theo hướng dẫn của các giáo sư bộ môn của trò. Ngoài hậu quả của mấy trò nghịch ngợm phá phách ra thì không nguy hiểm nào cả. Hogwarts là một trong những nơi an toàn nhất thế giới phù thủy đấy!”

“Vậy, những dụng cụ học tập của Selly, đũa phép, sách phép,... chúng tôi sẽ mua ở đâu chứ? Hẳn phải có một nơi nào bán những thứ... những đồ dùng phù thủy chứ hở?” Ông Gibson hỏi, có vẻ như cuộc đấu tranh nội tâm giữa tin và không tin trong ông đã kết thúc.

“Tất nhiên rồi! Sẽ có một nơi để chúng ta mua sắm tất thảy đồ dùng cần thiết cho trò Gibson. Nhưng trước tiên, tôi nghĩ là trò cần một cây bút để viết thư hồi đáp cho trường đó.”

“À vâng ạ.”

Trong khi Giselle ghi vội vài dòng chấp nhận vào phía sau bức thư của Hogwarts thì ông bà Gibson tiếp tục kinh hô khi thấy con cú mèo bay theo cầu thang từ tầng hai xuống, đậu trên tay ghế sát bên cô Whiteford. Con cú chắc hẳn đã bay vào từ cửa sổ vẫn để mở, bay qua cánh cửa phòng cô quên đóng khi xuống lầu. Đó là con cú khi nãy mang thư cho Giselle, lần này cô mạnh dạn đưa tay vuốt dưới mỏ con cú sau khi buộc lá thư vào chân nó: “Cám ơn nhé!” Con cú rúc lên, nghe chừng có vẻ hài lòng vì lời cảm ơn, rồi lại bay ngược trở về đường cũ.

“Tốt rồi. Giờ đến hẹn thời gian để mua sắm các vật dụng cho trò Gibson. Đây là hoạt động đặc biệt do Ban liên lạc học sinh gốc Muggle chúng tôi tổ chức đấy. Xin mời mọi người có mặt đúng giờ, sẽ tốn nhiều thời gian ở Hẻm Xéo đó.” 

Cô đưa cho ba một tấm thiệp từa tựa bức thư mà trường Hogwarts gửi, đoán chừng ghi địa điểm và thời gian của cuộc gặp gỡ lần tới. 

“Đến đó và sẽ có người của Ban liên lạc học sinh gốc Muggle chúng tôi đón tiếp gia đình.”

Loading...