Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 18: Âm mưu ở thư viện

Cập nhật lúc: 2025-05-18 04:02:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bài tập dần dần nhiều lên, cô bé Ive học bá cũng phải hết hơi mới làm xuể, rồi còn phụ chữa bài cho hai nhóc sư tử nữa. Cậu nhóc Matt chỉ nổi trội ở môn bay và bùa chú, những môn còn lại thì cũng bình thường như bao đứa nhỏ khác. Ấy là còn đỡ hơn cậu bạn nối khố Nol, nhóc này chỉ biết mỗi bay chổi.

Tụi nó càng khó tập trung vô bài vở khi mà mùa Quidditch đến gần, Gryffindor không đạt cúp ba năm rồi, nên hừng hực khí thế xông pha trận mạc năm nay. Nhưng với Giselle cả Quidditch hay mấy bài tập về nhà cô cũng không quan tâm lắm. Cô cố duy trì một hình tượng ngoan ngoãn nhưng chậm tiêu, thành tích cũng chỉ tầm trung mà thôi, nói thế nào nhỉ, nếu cô bé Ive 10 điểm thì nhóc Matt cỡ 7 điểm, cô cỡ 6 còn nhóc Nol đâu đó 5.

Nhưng có vẻ như việc giả vờ này không mấy thành công, nhất là với những đứa hay đi cùng nhau như Matt. Cậu nhỏ thấy cuộn giấy da bị cho điểm B- của cô rồi bĩu môi:

“Selly cậu làm xạo đúng không? Tuần trước tớ thấy cậu đọc cuốn Biến hình toàn tập dành cho trình độ trung cấp trên thư viện kia kìa, sao mà làm bài luận về lý thuyết biến hình cơ bản lại chỉ có B-? Tớ còn được điểm A đây nè.”

Cô cảnh giác: “Thì đọc là một chuyện, hiểu hông mới là vấn đề chứ! Mà sao cậu thấy được hả Matt? Lúc ở thư viện tớ có thấy cậu đâu?” Vì không có ai đi cùng nên cô mới chăm chú đọc thật, chứ không cô giả vờ ngủ rồi.

“À ừ thì...” Nó tự nhiên lấp lửng, vẻ mặt ngộ nghĩnh. Hmm, có mùi mờ ám gì đây chăng?

“Thì tụi mình nhớ còn bài luận biến hình chưa làm nên không chơi nữa, lên thư viện tìm tài liệu đó chớ.” Nol giải vây.

“Chứ không phải có Ive giúp hai cậu ghi chú lại tài liệu nào cần đọc xong hết rồi mà? Cần gì lên thư viện tự tra chớ?” Xời, tìm lý do với bà cô U40 hả nhóc.

“Thì mình muốn tự làm chớ sao! Sao cậu hỏi lắm thế! Thư viện của nhà cậu hả hay gì mà không cho người ta lên!” Nó đ.â.m nổi quạu, mà thường như vậy thì càng đáng nghi hơn. Nhưng thôi, cô không tò mò lắm chuyện tụi nhỏ: “Ờ thì thôi tùy cậu.” 

Những cơn mất ngủ triền miên bắt đầu làm Giselle chịu không nổi, có lẽ vì cô càng ngày càng tập trung sức lực tinh thần vào bùa phép, tinh thần hao tổn lại không được giấc ngủ bổ sung làm rút dần sức lực của cô.

Khi còn ở nhà, giải pháp của cô là cố gắng ngủ bất cứ khi nào cơn buồn ngủ ập đến, vì chẳng may mà lỡ nhịp thì lại phải thức trắng mấy đêm liền. Nhưng ở Hogwarts đâu làm vậy được, cô luôn gắng gượng chờ đến tối về phòng sinh hoạt chung để leo lên phòng ngủ, thì rồi cơn buồn ngủ lại biến đi đâu mất.

Đó là một buổi chiều thứ bảy lặng thinh, ba đứa nhỏ đã chạy đi xem anh chị đội Gryffindor tập luyện ngoài sân bóng, đến cả cô bé Ive cũng không buồn đi thư viện vào một buổi chiều đẹp như thế này. Giselle được dịp một mình lên thư viện đọc tiếp về cuốn Biến hình trung cấp, cô nói với nhóc Matt là thật, cô đọc mấy tuần nay vẫn thấy chưa nắm vững hết nội dung. Để tránh bị dòm ngó, Giselle chọn ngồi một góc thật khuất tầm nhìn, lấy ra giấy da ghi chú về biến hình của mình và bút lông ngỗng. Cô vừa xem lại ghi chú vừa tra cứu, nhưng rồi cơn buồn ngủ ập đến, không chống đỡ nổi, cô gục mặt lên bài.

Giselle chỉ bị đánh thức khi có tiếng nói thì thầm văng vẳng, người mất ngủ là vậy, dễ bị thức giấc bởi tiếng động dù là nhỏ nhất. Đó là tiếng nói thì thầm, thì thầm, không rõ thành lời. Nhưng muốn nghe rõ thì khó gì, Giselle cầm đũa phép chĩa hướng về phía tiếng vọng, niệm chú không phát ra âm, bùa khuếch trương âm thanh dùng để nghe lén, nhưng bùa của cô hiện chỉ có công hiệu 10m thôi.

Đáng ra bùa này hơi gân gà, bình thường đứng cách nhau 10m nói chuyện là nghe rõ rồi, cần gì khuếch âm. Nhưng rồi nhiều trường hợp chứng minh là bùa này vô cùng hữu dụng, vì hai người kia đứng khuất sau mấy dãy sách cao, dù chỉ 10m nhưng nhờ đó họ mới không phát hiện ra cô đây.

Bùa này như một cái ống dây điện thoại, âm thanh truyền theo dòng lực ma pháp về lại đũa phép, cô giơ cán đũa áp sát tai mình.

“Mày chắc là có hiệu lực không? Không thì con đó thịt tụi mình như chơi.” Ổ bất ngờ chưa, giọng nhóc Steffensen. 

“Chắc! Đã tới nước này rồi không lẽ bỏ cuộc!” Ồ thêm một người quen, nhóc nhà độc dược. Tụi nó làm gì thì thầm ở đây nhỉ?

“Nhưng tại sao phải là thứ ba tuần sau? Cần gì gấp vậy?”

“Ba tao mới gửi thư cú báo bà hiệu trưởng thứ ba tuần sau sẽ đi London, bả không có ở trường mình mới dễ hành động hơn.”

Méo, tiếng mèo kêu đâu đó làm tụi nó giật mình, Giselle cũng giật bắn, tiếng mèo khuếch âm ong ong trong tai cô.

“Lại mấy con mèo! May không phải Bà Mèo đó...” Nhóc Steffensen dễ quạu. “Thôi đi về phòng nói tiếp...” Dietrichson nói, rồi hai đứa đi luôn, không nói gì nữa.

Thư viện im ắng trở lại, mấy con mèo chắc tìm chỗ ngủ đâu đó rồi, Giselle vẫn gục trên bàn giả vờ ngủ một lúc lâu sau, đảm bảo không có ai quay lại kiểm tra, cô mới ngồi dậy thu dọn đồ đạc. Bùa khuếch âm đã tan, nó chỉ có hiệu lực 5p với pháp lực hiện giờ của cô.

Cô vẫn chìm trong suy nghĩ trên đường về, rồi cả trong lúc ăn tối hay lên lại phòng sinh hoạt chung. Nhóc Matt thường chú ý cô nhất nên nó nhận ra có điểm lạ ngay, nó hỏi khi cả đám đang ngồi trên mấy cái ghế bành làm bài tập độc dược:

“Nè Selly, có chuyện gì hả! Cậu thẩn thờ từ hồi chiều giờ luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-18-am-muu-o-thu-vien.html.]

Bây giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn mặt cậu bé. Nó mang đôi kính cận dưới mái tóc đen, gương mặt đã trưởng thành hơn đôi chút kể từ khi cô gặp nó trên tàu. Nol bên cạnh cũng vậy, mỗi đêm ở phòng sinh hoạt chung Gryffindor vắng bóng cô bé Ive, hai tụi nó vẫn ngồi làm bài bên cạnh cô. Thi thoảng thấy cô sao mà im ắng chán chường quá, Nol lại kéo Matt sang chơi bên tụ của mấy anh lớp lớn. Rồi những buổi sáng chúng nó hẹn nhau cùng đi đến sảnh đường ăn sáng, rồi cùng đi học, rồi về ăn trưa, rồi lại lên lớp. Có những lần cầu thang di chuyển mà tụi nó quên, làm bị đưa lạc đi đến tận đâu, lại cùng nhau tìm đường mò về. Rồi những buổi học bay, khi cả lớp đã bay được lên 10m cách mặt đất, thấy cô vẫn còn đứng im dưới đất không bay được, hai tụi nó cũng sà xuống phụ kéo cô lên, mặc cho thằng nhóc Steffensen với đám con gái Slytherin cười chế giễu.

Tụi nhóc này đã cùng cô đi qua gần hết một học kỳ rồi, và tụi nó sẽ còn làm bạn đến 6 năm nữa...

“Nè nè! Mình đang hỏi cậu đó! Cậu lại xuất hồn đi đâu hả!” Tay Matt quơ quơ trước mặt cô.

Đã quyết định, Giselle kể cho hai cậu nhóc nghe câu chuyện ban chiều. Nol mém xíu kêu lớn lên: “À ra thế! Đó là cái tụi nó âm mưu mấy nay!”

Nhìn mặt thằng nhóc bừng sáng niềm vui làm Giselle thấy nhẹ lòng. Thôi thì cứ xem tụi nó như mấy người bạn nhỏ của mình vậy.

“Nhưng thư viện thì có gì mà thằng Dietrichson muốn lấy cho bằng được đến vậy?” Matt nghĩ.

“Không phải mình thằng Dietrichson muốn lấy, cả ông ba nó cũng muốn lấy nữa... thứ gì đó rất quan trọng với nhà Dietrichson!” Nhóc Nol sáng dạ nhỉ.

Nhưng tụi nhỏ, hai đứa nhóc sư tử, không có ý tưởng gì về cái vật bí ẩn ở thư viện cả. Mãi cho đến buổi sáng hôm sau, chủ nhật, khi Nol kể lại cho Ive nghe về cái bí mật tụi nó vừa khám phá được. Cô bé Ive lại chuyển từ dãy bàn Ravenclaw sang đây.

“Có vậy mà mấy cậu cũng không nghĩ ra!” Cô bé để cái nĩa ăn xuống dĩa kêu cái cạnh: “Thứ gì đó ở khu vực cấm! Mà nhà Dietrichson muốn lấy cho bằng được thì chắc chắn phải liên quan đến độc dược rồi!”

Giselle thầm khen ngợi trong lòng, quả là một cô bé thông minh.  

“Ờ ha! Dĩ nhiên rồi! Nhà Dietrichson có thiếu gì đâu mà nó phải mạo hiểm thế này! Chỉ có thể là cái gì đó liên quan đến độc dược thôi!”

“Chú tớ kể nhà Dietrichson đang làm gì đó ở Nam Mỹ, mấy năm gần đây phù thủy pháp sư Nam Mỹ ra vào Anh hầu hết là đến gặp Dietrichson... Chú ngửi thấy mùi mờ ám gì lắm, nhưng Cục Thần sáng mấy lần tra soát rồi nhưng không thấy dấu vết gì.” Matt thấp giọng nhất có thể. Cha đỡ đầu của cậu là Thần Sáng nổi tiếng. 

Giselle lại thêm hâm mộ, những mối quan hệ đắt giá được truyền lại trong các gia đình phù thủy, và như thế rõ ràng là phù thủy gốc Muggle khó mà so sánh được với phù thủy con nhà nòi.

Đôi khi cô nghĩ, phù thủy hay Muggle gì thì cũng đều đối mặt với những vấn đề tương tự nhau. Những đứa trẻ con nhà nghèo, nỗ lực đến mấy cũng khó mà đuổi kịp bọn trẻ sinh ra từ vạch đích, con người hiện đại tự hào rằng mình đã xóa bỏ bất công giai cấp, nhưng thực ra bất công đó chỉ chuyển hóa sang một hình thức khác mà thôi.

Nghĩ đến vấn đề này luôn làm Giselle buồn bã. Kiếp trước cô chỉ là một người phụ nữ thất bại, gia đình nghèo khó, bám víu lấy học hành làm cơ hội đổi đời duy nhất, nhưng học giỏi trên trường lớp cũng đâu có nghĩa sẽ kiếm được nhiều tiền. Tốt nghiệp ra trường, cô thấy mình cũng như mọi người khác, không có gì nổi trội hơn, làm những công việc bình thường, chỉ biết lấy chăm chỉ nỗ lực đổi lấy tiền lương. Mà chỉ đủ sống, tiết kiệm đến già cũng không mua nổi một căn chung cư hạng xoàng ở cái đô thị đất chật người đông. Nhưng cô còn không kịp chờ đến tuổi già, cô đã từ bỏ...

Mà phù thủy thì sao, những gia tộc lâu đời nắm giữ gần như toàn bộ thế giới phù thủy. Các nhà Muggle quyền lúc nào cũng rao giảng phù thủy gốc Muggle vẫn có quyền năng đầy mình như phù thủy thuần chủng, nhưng thực tế mà xem, kiến thức, bùa phép, bí mật, cổ vật hay tài sản vật chất lẫn vô hình đều nằm trong tay những phù thủy nhà nòi.

“Selly! Selly! Cậu lại nghĩ xuất thần cái gì vậy!” Ive lay lay tay cô, Matt với Nol ngó cô kỳ lạ, sảnh đường đã chẳng còn ai. Lần này cô thất thần suy nghĩ lâu quá. 

“À, không, không có gì.”

“Tụi mình quyết định là tối thứ ba này đi xem tụi thằng Dietrichson muốn làm gì ở thư viện, cậu đi cùng không Selly?” Matt hỏi.

“Ơ... tại sao chúng ta không báo cho thầy cô biết? Báo tin cho Bà Mèo là được mà?” Bọn nhóc này sao không suy nghĩ vô trọng tâm vấn đề nhỉ.

“Thứ nhất là tụi mình không có bằng chứng! Mà có báo đi nữa, thì nếu Bà Mèo bắt được, tụi nó cũng có thể bịa là đi lòng vòng khu vực giới hạn vì tò mò thôi! Phải bắt được tận tay thằng Dietrichson đang cầm cuốn sách độc dược hay thứ gì ở khu cấm mới được.” Nhóc Nol lầm bầm, theo ý nó thì đây là dịp để nhóm sư tử bắt tại trận âm mưu thâm độc của bọn rắn, sao có thể báo giám thị được.

Giselle thở dài trong lòng, đúng là bọn trẻ con, tụi nó thích quẳng mình vào những trò mạo hiểm vô định quá.

Khá bất ngờ là cháu ngoan Bác Hồ Ive lại đồng ý: “Tớ thấy Nol nói đúng đó, tụi mình cần bắt tại trận mới được.”

Giselle không muốn đi cùng, tụi nhỏ còn nhỏ quá, nghe chừng nơi bí mật ở thư viện có con vật gì đó canh gác nguy hiểm vô cùng, nên cô từ chối: “Thôi, tớ thấy mạo hiểm lắm, tớ không đi đâu. Các cậu không nhớ vụ đêm Halloween à?”

Lời từ chối chẳng khác nào hành động phản bội trong mắt tụi nhỏ, Nol dẫn đầu ba đứa đi thẳng: “Không ngờ cậu nhát gan vậy Selly! Thôi cậu cứ trốn trong phòng ngủ đi, để ba tụi này tự đi một mình.”

Loading...