Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 144: Giáng Sinh năm đó (3)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:11:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chức năng não đã hoạt động trở lại, Giselle hỏi: “Vậy cậu không xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung Slytherin vẫn không sao à?”

Tên nhóc này là thỏi nam châm chứ không phải người tàng hình như mình, cậu ta vắng mặt giây lát là có người biết liền. Và hơn nữa: “Chị Amelia của cậu nữa?” 

Giselle giờ mới nghĩ đến: “Khoan khoan, cái ly của cậu thì tớ uống, ly của chị ta chị ta vẫn uống. Vậy là chị ta cũng bị... nhưng rồi làm sao giải được thuốc này? Có ai đưa chị ta về phòng không?”

Khoan khoan, nơi đó toàn đám phản diện.

Cơn ớn lạnh truyền đến, lạnh còn hơn lúc cô biết Amy và Linda có thể dễ bị mua chuộc đến vậy, cô bắt cậu đối mắt với mình:

“Amelia bị làm sao rồi?”

Đối diện vẫn thờ ơ như không: “Tự làm tự chịu thôi.”

“Tự làm tự chịu cái gì! Là cậu dụ dỗ chị ta làm vậy! Là cậu tạo cơ hội cho Amelia! Cậu nói đi chớ?”

Khóe môi lạnh lùng giương lên: “Chị ta đã đánh cậu hai lần.”

“Tớ thấy không có sao cả! Nếu tớ thù hằn thì tớ tự tìm chị ta đánh trả là được! Không cần cậu làm gì cả! Hả? Cậu nói đi chớ!”

“Cậu thấy không sao không có nghĩa tớ cũng vậy!” Von đưa tay vuốt ve đôi má gầy gò của cô gái, gương mặt vẫn còn non nớt như lần đầu chúng gặp nhau, gương mặt cùng đôi mắt ám ảnh trong mỗi giấc mơ của cậu. “Tớ còn không nỡ làm cậu đau chút nào, thế mà chị ta dám đánh cậu đến hai lần. Còn có gan thuốc tớ, thì thôi giúp thử thuốc cho Jac luôn.”

“Nhưng thế là sao? Lúc đó là đang ở phòng sinh hoạt chung, xong... xong chị ta định đưa cậu về phòng ngủ gì?”

Khi đó Giselle đã thấy tóc vàng có vẻ nóng vội quá, làm chuyện bí mật mà lại lựa lúc có cả 5 tên phản diện ở lại. Chị ta định thuốc tóc bạch kim xong làm gì nữa? Đem về phòng ngủ hay chị ta cũng tìm ra được căn phòng bí mật như Phòng Yêu Cầu này?

“Vậy tóm lại Amelia bị làm sao? Cậu trả lời thành thật với tớ một lần không được sao?”

“Jac thích thử thuốc, Ron dạo này hứng thú với mấy trò tra tấn của Muggle, còn hai tên kia thích chơi blind swapping như mấy lần cậu bắt gặp đó.”

Cậu ta như đang nói chuyện bình thường rằng Dietrichson thích tìm kiếm công thức độc dược mới, Steffensen hơi hăng m.á.u thích đấu võ mồm với Nol, còn hai thằng nhóc song sinh thích ghẹo người ta đoán xem ai là anh ai là em vậy.

Giselle cảm thấy thế giới trẻ thơ với những người bạn học đường của mình đã chẳng bao giờ có thể tìm lại được nữa. 

Mới hồi đầu năm đây thôi, cô tỉnh lại trong căn phòng ký túc xá nam sinh đó, nghe đám rắn thì thầm ăn mừng về phi vụ truyền thừa lửa của quân tiên phong, chúng chỉ như một đám nhóc vừa trải qua một cuộc chiến đấu khó khăn, đang vui mừng vì toàn bộ còn sống lành lặn.

Chúng còn cười trêu chọc cô với tóc bạch kim, tiếng cười lanh lảnh vang trong căn phòng ngủ có 5 chiếc giường. Hay đó chỉ là chúng biểu hiện ra như thế với cô thôi, vì ít nhiều còn tôn trọng khi cô vừa giúp chúng. Còn thực tế bọn chúng mới là người thế này...

Thấy cô gái nhắm mắt run rẩy, cậu ghìm chặt người cô: “Đó là chuyện chị ta tự làm tự chịu, không liên quan gì đến cậu hết. Cậu thử nghĩ xem nếu cậu không chạy đến, nếu Amelia thực hiện trót lọt thì người bị hại chính là tớ đây. Hoặc người chị ta thuốc không phải tớ mà là cậu thì sao, nếu chị ta đủ thông minh để bí mật làm thế, tớ không biết nên về nhà nghỉ lễ thì cậu sẽ...”

Rít rắn đến đây thì im bặt. Cái sự nếu này cậu còn chẳng dám nghĩ thêm chút nào nữa.

Cậu kiên nhẫn chờ cơn bão tố cuồng phong của cô gái ập đến, nhưng Giselle từ từ thở sâu để lấy lại bình tĩnh, đôi con ngươi mở ra nhìn cậu đó kỳ ảo xa xăm, mang những âm vực sâu thăm thẳm của cõi vô cùng: 

“Cậu muốn giữ tớ ở đây cũng là vì vậy, sợ tớ chạy về phòng sinh hoạt chung Slytherin tìm à.”

“Giờ này thì chắc xong rồi, tụi nó chóng chán lắm.”

“Nhóc Zorander đó không có liên quan gì tớ hết, cậu đừng ghim nó nữa.” 

Von nhận ra cô gái đang cầu xin mình vì sợ mình, cậu ôm chặt cô vào lòng: “Đừng sợ tớ! Cậu nói thế nào tớ nghe cậu hết! Chỉ cần cậu đừng bỏ rơi tớ, tớ đều nghe cậu hết.”

Lần này cô gái cũng vòng tay đáp trả cậu: “Thôi vậy, đúng là của nợ mà...”

Là đúng là sai, là thiện là ác, là của nợ hay quỷ đòi mạng, mai sau cô sẽ phải trả giá thế nào vì quyết định hèn nhát thỏa hiệp của hiện tại, thì rồi cũng thế thôi.

Chúng cũng chỉ có một đường, là cùng nhau đi hết đoạn đường đời này.

Cô hỏi xong rồi, giờ đến lượt cậu: “Vậy tay Shaikh đó là thế nào?”

“Thế nào là thế nào chứ?”

“Cậu vừa về con đại bàng của hắn đã gửi thư cho cậu.”

Ờ bức thư cảnh cáo không được tiết lộ đó “tình cảm” thắm thiết lắm. 

“Tớ với hắn không có liên hệ gì hết!”

“Thật?”

“Thật!”

Tháp chuông Hogwarts đánh lên một tiếng rền vang thật dài, báo hiệu năm mới đã đến. Muggle có thói quen b.ắ.n pháo bông ăn mừng, còn phù thủy thì sống khép kín hơn, chỉ là những gia đình phù thủy tự quây quần với nhau. Học sinh các nhà còn ở lại trường thì tụ họp trong phòng sinh hoạt chung chơi các trò chơi phù thủy, hoặc lén mua pháo nổ từ tiệm Mythical Mirth về nổ đầy phòng.

Ấy vậy mà giữa không gian này, nơi bí mật sâu thẳm lại có đôi tình nhân đang thì thầm thân mật, đôi linh hồn hòa nhịp vào nhau.

Đã 4 năm kể từ khi chúng va phải nhau ở Phố Tàu đó, 15 năm kể từ khi chúng cất tiếng khóc chào đời, hai linh hồn song sinh rốt cuộc đã tìm thấy lại nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-144-giang-sinh-nam-do-3.html.]

Von lấy từ trong hộp một sợi dây chuyền bạc, treo vào một chiếc nhẫn tạo hình chữ M ôm lấy viên kim cương hình giọt nước mắt đen tuyền như lông của con quạ Espen.

Cậu đeo vào cổ cho cô, nhìn sợi dây chuyền dài kéo thõng đến giữa ngực, nhìn màu kim cương đen nổi bật trên làn da trắng muốt lại đang đầy dấu hôn đỏ, bên cạnh nốt chấm ruồi son dưới chân n.g.ự.c trái, mắt cậu tối tăm: 

“Cậu không muốn tớ ký khế ước thì hãy giữ nhẫn này, là nhẫn thừa kế Montgomery của tớ.”

“Không...” Cô toang tháo ra nhưng sức lực đã bị rút cạn sau những triền miên quá dài, chỉ có thể dựa vào cậu thở hơi lên.

“Không, cậu phải luôn đeo nó! Đeo nó để cậu nhớ cậu đã hứa gì với tớ và tớ đã hứa gì với cậu!”

“Đây là nhẫn thừa kế của cậu mà! Cậu không cần dùng gì với nó sao?”

“Chỉ để mở hầm chứa thừa kế của tớ ở Gringotts thôi.”

What the...

Như hiểu cô muốn nói gì, cậu cúi xuống hôn lấy trái đào tươi mới hái, trêu chọc cho cô run rẩy uốn cong lưng, không nhịn được cắn vào nốt ruồi son sắp trở thành ám ảnh mới mỗi đêm của cậu, rồi ngậm lấy chiếc nhẫn của mình mà giờ đây đã trói buộc với cô:

“Tớ tự có cách kiếm tiền của tớ, không cần tài sản thừa kế của Montgomery. Nếu sau này tớ thoát ly, tớ vẫn có thể nuôi cậu đủ đầy hơn khối thằng phù thủy thuần chủng khác.”

“Quà tớ tặng cậu là tiền tớ mua, chẳng cần dùng tiền của ai cả!” Như đáp trả lời cô hồi năm 1.

Cô gái để mặc cậu trai từ sau lưng vòng tay ôm trọn mình vào lòng, lưng trần dựa vào n.g.ự.c cậu, đầu gối lên cánh tay rắn chắc sắp như người trưởng thành của cậu thiếu niên, nghe hơi thở cậu khẽ khàng luồng qua tóc mình.

“Tại sao Amelia uống ly đó thì không sao, nhưng tớ uống thì ngất xỉu ngay tại chỗ? Là bỏ vào ly cậu nhiều liều lượng hơn à?”

Tiếng cười trầm thấp: “Cậu không biết mình đụng tới chút cồn là chóng mặt à? Ly Whisky lửa đó lên tới 60% nồng độ cồn lận.”

Vậy mà Steffensen rồi Amelia Beaufort vẫn uống như thường?

“Đúng là Slytherin khoe mẽ mà, uống bia rượu như nước lã.”

Lần này tiếng cười đắc chí vô cùng: “Nhờ thế tớ mới biết cậu nhạy cảm thế.”

“Chứ nếu không thì sao? Nếu tớ không ngất xỉu, uống xong rồi chạy về phòng sinh hoạt chung Gryffindor luôn thì sao?”

“Cậu nghĩ tớ để cậu trúng thuốc vậy biến mất khỏi tầm mắt tớ à?”

Tên nhóc này tính hết đường thật mà.

Mà cũng do mình ngu ngốc tự chui đầu vào rọ, để mặc Amelia Beaufort thuốc cậu ta đi cho rồi, mình về nghỉ lễ với ba má anh Hai phải êm chuyện rồi không.

Như biết cô gái đang nghĩ gì, vòng tay cậu siết chặt: “Tớ biết thể nào cậu cũng không thể làm ngơ mà.”

Cô gái thà uống thay cậu ly nước bị bỏ thứ thuốc mà mình còn không biết đầu đuôi kia mà.

Cô gái mặc kệ tất cả xuyên qua vòng lửa bảo vệ, sẵn sàng đào ra một ngọn lửa ma lực bản nguyên của mình để nhường cho cậu kia mà.

Cô gái nghe tin cậu đính hôn đã đau đớn đến rơi lệ đêm đó, những giọt nước mắt mặn đắng xát muối vào tim.

Cô gái nói là bỏ mặc cậu không quan tâm nữa, nhưng vẫn dặn con quạ Espen chăm lo cho cậu kia mà.

Từng chiếc hôn lại dồn dập rơi xuống trên lưng, Giselle run rẩy: “Này, bộ cậu nằm im mấy tiếng cũng không được sao!”

Nụ hôn rơi dần đến tai rồi tóc rồi má: “Thời gian là bạc là vàng...”

“Cậu...”

Chiếc hôn mãnh liệt đáp xuống môi cô, lại tiếp tục cắn xé bừa bãi, như quân chinh phạt tuần tra mọi vùng lãnh thổ mà mình vừa chiếm được. Môi mỏng của cậu khóa lấy bờ môi dịu dàng của cô, thả xuống những cú nhấn nhá lúc xa lúc gần, lúc mạnh lúc yếu, rồi chiếc lưỡi như rắn nhẹ nhàng l.i.ế.m quanh môi dưới, khơi ngợi mọi xúc cảm nơi khóe môi rồi gãy gọn luồn vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô, bắt cô đi theo tiết tấu của cậu. Đến khi cô gái hụt hơi cậu mới thả ra, lại cắn lấy môi trên, để những mềm mại của cô đều dành cho cậu và chỉ có thể dành cho cậu.

Mãi cho đến khi kẻ tấn công thỏa mãn dừng lại, cô gái đã run rẩy nằm dưới thân cậu, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, từ môi lưỡi đến mắt mũi của cô đều phủ đầy dấu ấn của cậu, đôi mắt nâu man mác u hoài đó giờ đây chỉ phản chiếu hình bóng của cậu.

Để rồi thấy cô giận dữ mắng yêu: “Tên đáng c.h.ế.t nhà cậu! Cậu học ai cái kiểu hôn hít này thế?”

“Thấy cậu là tớ tự nhiên biết làm thế nào thôi.”

“...”

Đôi mắt Von bỗng nhiên trầm lặng: “Cậu phải hứa với tớ thêm một điều nữa.”

“Chuyện gì nữa chứ?”

“Sau này không được uống rượu bia nếu không có mặt tớ. Một giọt bia bơ cũng không được.”

Cô nổi tâm trêu chọc: “Không chịu! Tớ thích uống thì uống chớ! Bia bơ ở quán Ba Cây Chổi thơm thế tớ còn định...”

Không để cô nói hết câu, nụ hôn điên cuồng chiếm đoạt lại rơi xuống, kéo dài cho đến khi cô lại chẳng còn hơi sức để mà dẫu môi nũng nịu với cậu nữa.

Loading...