Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 137: Chuyến tham quan nhà bếp
Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:12:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giselle quyết định phải xuống tham quan nhà bếp một vòng, dù gì mình cũng chẳng có manh mối nào hơn. Vấn đề là cô không biết cửa vào nhà bếp Hogwarts ở đâu cả. Có một hành lang ngay dưới Đại Sảnh Đường, gần phòng sinh hoạt chung Hufflepuff mà tụi học trò đồn là nhà bếp tọa lạc nơi đó.
Nhưng chẳng có cánh cửa nào ở đó, cũng chẳng thấy ai ra vào gì cả nên Giselle không chắc có đúng không. Thế là cô đến tìm anh Patrick.
“Anh biết nhà bếp ở đâu, anh biết cửa vô của nó nằm ở đâu luôn, nhưng vấn đề là anh không biết làm sao để cái cửa đó mở hết. Anh toàn bay xuyên tường vô không hà.”
Giselle chẳng ngờ câu trả lời thế này: “Vậy anh từng thấy trò nào có mặt trong nhà bếp chưa?”
Bóng ma cháy xém lấm lem của anh Patrick tỏ vẻ nghĩ ngợi: “Để coi, anh cũng không thường vô nhà bếp lắm, đồ ăn chỉ ngó được mà không ăn được thì cũng chán, để coi... À nhớ rồi! Có lần anh thấy thằng nhóc Zorander trong đó á. Thằng nhóc đồng niên với em phải không?”
Như sợ cô không nhớ là ai anh nói thêm: “Zorander mới chơi thủ môn cho đội Quidditch Hufflepuff năm nay á.”
“À vâng em biết Zorander,” cô chặc lưỡi, “Nhưng không thân lắm, làm sao hỏi nhờ đây ta...”
Tối đó thấy Giselle cứ ngồi nghĩ ngợi chứ không ôm sách như thường lệ, cũng chẳng thèm vuốt ve Nimbus, Matt hỏi: “Sao vậy Selly? Cậu ngồi nghĩ gì từ chiều đến giờ.”
Giselle đành kể chuyện cô muốn xuống tham quan nhà bếp một vòng. Tóc đen lắc đầu: “Vậy mà cậu không thèm hỏi tớ, đi hỏi anh Patrick chi cho mất công vậy.”
Cô bất ngờ: “Cậu biết đường vô nhà bếp á?”
“Tớ không biết nhưng tớ biết ai biết,” Matt vẫn lắc đầu, “Anh Eli á.”
“Ờ ha! Thế mà tớ không nghĩ ra, chán thiệt!”
“Nhưng cậu nói thật đi, cậu muốn xuống nhà bếp làm gì?”
“Thì tớ nói đó, xuống thăm quan một vòng cho biết.”
Matt vuốt ve con Milo đã chơi mệt nằm ngủ trong lòng mình: “Có chuyện gì cậu cũng chẳng bao giờ nói cho tụi tớ biết.”
“Tớ thì có chuyện gì được chớ.”
Nhưng may mà tóc đen không theo đuổi chủ đề này nữa, ngoắc ngoắc anh Eli lại thì thầm về phi vụ đột nhập nhà bếp.
Tóc đỏ cũng thì thầm lại: “Lối vào chỗ cái bức tranh bát hoa quả á. Em lấy đũa phép cù lét vào trái lê, nó nhột nó sẽ hiện ra cái tay nắm cửa. Nhớ cù lét đúng trái lê à nhen, chứ cù phải mấy trái khác có chuyện gì anh không chịu trách nhiệm à.”
Giselle đang tính thì thầm đáp lại thì có người thì thầm nhanh hơn: “Mấy người ở đây thì thầm cái gì vậy?”
Chị Eda thò đầu tới làm cả đám hết hồn, Milo với Nimbus cũng giật mình tỉnh dậy. Anh trai chị chán nản: “Sao anh làm gì em cũng xía vô hết vậy?”
“Thì anh có khi nào làm việc gì đàng hoàng đâu, chưa hết một học kỳ anh đã bị phạt dọn vệ sinh bao nhiêu lần rồi anh có đếm không?”
“Thì có em đếm dùm anh rồi đó.”
Chiều hôm sau trống tiết, Giselle theo lời chỉ dẫn đi xuống hành lang ngay dưới sảnh đường, thấy bọn nhà Hufflepuff đi qua khu này rồi đi thẳng tới luôn, chẳng đứa nào liếc qua bức tranh bát trái cây cả.
Đang lúc Giselle định ngắm cho thật chuẩn trái lê rồi mới rút đũa phép ra cù lét nó, thì một giọng nói khá quen vang đến:
“Ơ Gibson! Cậu làm gì ở đây vậy? Định vào nhà bếp à?”
Ây dà sao trùng hợp dữ vậy nè, là nhóc Zorander. “À chào cậu Zorander, tớ nghe nói đường này vô nhà bếp phải không?”
Cậu nhóc tiến sát lại, rút đũa phép ra chĩa vào trái lê: “Đúng rồi, đây để tớ dẫn cậu vô.”
Trái lê bị cù lét cười khúc khích biến thành một cái tay nắm cửa, cậu nhóc quen thuộc mở ra: “Chào mừng tới nhà bếp.” Giống như anh Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle tiền nhiệm dẫn hai tụi nó đến Hẻm Xéo hồi năm 1 vậy.
Vừa bước chân vào là mùi thức ăn thơm phức đập vào mũi. 5 dãy bàn chiếm giữ gần như toàn bộ căn phòng rộng lớn này, bài trí y hệt 4 dãy bàn các nhà và 1 bàn giáo viên, bên trên xếp đầy ly nĩa dĩa tô cũng y hệt những lần bọn nhỏ ngồi ăn.
Nhưng cái thú vị hơn là mấy chục con gia tinh nhỏ nhắn đang tất bật chạy tới chạy lui làm việc, đâu đó vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Đám gia tinh nhác thấy Zorander là chạy ngay đến, hấp tấp hỏi:
“Chào cậu Zorander.”
“Cậu Zorander ăn chưa no hở, buổi trưa nay không hợp khẩu vị cậu à?”
“Cậu Zorander ăn thêm gì nhé?”
“Cậu Zorander lấy thêm bánh pie nhân thịt và bánh flan ăn xế nhé.”
Lại thêm mấy con gia tinh khác bê vài chiếc bánh to tổ bố đến. Chúng vây quanh hai đứa học sinh, tò mò ngó nhìn Giselle với đôi mắt to như quả cầu tiên tri loại nhỏ. Giselle không phân biệt được giới tính của gia tinh, nhưng cô thấy đa số những con ở đây đều trông trẻ tuổi hơn ông Bivaris nhà Matt.
“Cậu Zorander dẫn bạn cậu theo hở, quý cô Gryffindor đây muốn ăn gì ạ?”
Zorander tỏ vẻ vô cùng quen thuộc: “Cậu ấy là Gibson, nghe nói mọi người làm việc ở đây nên muốn xuống thăm mọi người á.”
Rồi cầm lấy một dĩa bánh to, kéo Giselle ngồi xuống hai cái ghế mà gia tinh vừa đem tới.
“Xin chào mọi người, cháu tên là Giselle Gibson. Cháu muốn đến tham quan nhà bếp một vòng thôi ạ, không biết có phiền gì mọi người không?”
“Không phiền, không phiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-137-chuyen-tham-quan-nha-bep.html.]
“Cô Gibson đừng khách khí quá.”
“Cô cứ xuống đây chơi bất cứ khi nào cô thích.”
Vài con gia tinh mang đến mấy dĩa bánh thường dùng trong các buổi trà chiều của Anh, Giselle không muốn ăn nhưng đành lấy một dĩa.
“Cám ơn mọi người, cháu ăn không được nhiều lắm nên mong mọi người thông cảm. Buổi trưa cháu còn no căng chưa tiêu hóa hết đây.”
Zorander bên cạnh đã ăn hết dĩa bánh của mình, con gia tinh đứng canh nãy giờ ngay lập tức giật lấy cái dĩa không, lại nhét vào tay cậu một cái dĩa đầy ú ụ khác. Giselle giờ mới hiểu tại sao cậu nhóc lớn lên rắn chắc hơn không ít, khác xa với thân hình gầy còm rụt rè hồi năm 1.
Mà chắc cũng nhờ thế cậu mới đủ thể lực chơi thủ môn Quidditch.
“Cô Gibson phải ăn nhiều vào, nhìn cô ốm yếu quá.”
“Học ở Hogwarts cực lắm, cô ăn nhiều vào mới có sức chứ.”
Lại có hai con gia tinh cầm bình nước và vài cái tách đến: “Cô cậu uống trà hoa hồng ngọt nhé?”
“Trà hoa hồng ngọt? Sao cháu chưa thấy món này bao giờ vậy?”
Một con gia tinh đứng cạnh chúng nãy giờ, ngoài đồng phục làm việc còn đeo thêm một cái huy hiệu vàng giống như là bếp trưởng hoặc tổ trưởng đáp: “Đây là trà dành riêng cho giáo chức Hogwarts thôi đó.”
Zorander nuốt xuống miếng bánh cuối cùng: “À Gibson, đây là bà Munchkin bếp trưởng á.” Rồi lại uống ực hết tách trà hoa hồng ngọt của mình.
Munchkin? Như tên một giống mèo chân ngắn của Muggle vậy.
“Chỉ dành riêng cho giáo sư mà bà mời tụi cháu uống thế này thì không nên đâu.”
Bà Munchkin lắc lắc đôi tai dài của mình: “Không sao không sao, hai cô hiệu trưởng hiệu phó có tấm lòng rất nhân ái đối với gia tinh, sẽ không vì mấy chuyện này rầy la gì chúng tôi đâu.”
Tụi gia tinh khác cũng thi nhau nói:
“Đúng vậy, có học sinh nào xuống thăm nhà bếp chúng tôi đều mời trà này hết đó.”
“Cô hiệu trưởng thừa biết chuyện này nhưng đâu có nói gì đâu.”
“Cô Gibson uống thử đi thưa cô.”
Giselle đành uống thử vài hớp, vị ngọt như trà đường kết hợp với hương hoa hồng tan trong vòm họng. “Wow ngon thật!” Nếu mà có đá thì càng ngon hơn.
Đám gia tinh vây quanh nín thở xem Giselle uống, đến khi cô khen ngon mới như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bà Munchkin tự hào: “Đó là công thức pha chế của chính Quý Bà Hufflepuff truyền lại đó. Chúng tôi vẫn giữ từ đó đến giờ không hề thay đổi gì.”
Đúng là ở giữa phòng bếp có một bức tranh chân dung rất lớn của nhà sáng lập nhà lửng, bà đang mỉm cười hòa nhã nhìn ngắm mọi người. Nhưng cũng chỉ thế thôi, không khác các bức chân dung khác của bà ở khắp lâu đài Hogwarts.
“Cháu nghe nói Helga Hufflepuff để lại nhiều công thức nấu ăn ngon và nhiều báu vật ở Hogwarts lắm ạ?”
“Báu vật thì chúng tôi không rõ, chứ không thức nấu ăn thì đúng là nhờ vào Quý Bà Hufflepuff không đấy. Quý Bà là người có tấm lòng nhân hậu.”
“Bà cụ kị của bà cụ kị của Munchkin là phục vụ cho Quý Bà Hufflepuff đấy thưa cô!” Con gia tinh ưỡn n.g.ự.c tự hào đón nhận những cái nhìn ngưỡng mộ của đám gia tinh xung quanh.
Gì tới bà cụ kị của bà cụ kị dữ vậy. “Ơ vậy cả nhà bà Munchkin đều làm việc ở nhà bếp Hogwarts hết ạ?”
“Đúng vậy thưa cô Gibson. Gia đình của Munchkin vốn là những gia tinh phục vụ Quý Bà Hufflepuff, sau khi bà chủ cùng các Quý Bà và Quý Ông sáng lập Hogwarts thì chúng tôi theo đến đây làm việc để chăm sóc bà chủ luôn. Kể từ khi Hogwarts xây dựng bà chủ không bước chân ra khỏi lâu đài nữa.”
Thôi chắc chưa phải dịp để hỏi thăm sâu hơn. Giselle uống hết tách trà hoa hồng ngọt, cười chào: “Cám ơn các vị đã tiếp đãi cháu nhen. Trà ngon lắm ạ.”
Zorander cũng theo đứng dậy, đang ôm một dĩa bánh to như bánh kem sinh nhật để về ăn tiếp. Mấy con gia tinh khác vội đem bánh trái chất đầy một dĩa nhỏ đưa cho Giselle.
“Cô Gibson đem về phòng sinh hoạt chung ăn cùng các cô cậu Gryffindor đi nè. Chúng tôi còn nhiều lắm, mỗi lần cậu Pirie xuống đây cũng đem về nhiều lắm, cậu bảo các cô cậu Gryffindor thích đồ ăn của chúng tôi lắm.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn ạ.”
“Ôi cô Gibson đừng khách sáo quá.”
“Có dịp lại xuống đây chơi nhen.”
“Cô mà đói bụng thì xuống đây lấy đồ ăn nhé, chúng tôi có nhiều lắm.”
Rồi bà Munchkin dẫn đầu đám gia tinh tiễn bọn nhỏ ra tận cửa. Khi bức tranh bát trái cây đóng lại, Giselle mỉm cười với cậu nhóc:
“Cảm ơn cậu nhiều nhé Zorander.”
Hai vành tai cậu nhóc đỏ lên, lắp bắp: “Không... không có gì... Cậu có thể gọi tớ là Antes cũng được...”
“À vậy cậu gọi tớ là Selly đi, cám ơn cậu nhiều nhe Antes.”
Vừa đi vừa nghĩ, có thể bà gia tinh Munchkin sẽ biết gì đó chăng. Nhưng xét từ mức độ trung thành của gia tinh với nhà chủ thì khó mà hỏi được bí mật gì lắm.
Vậy chỉ còn đầu mối là phòng ngủ của gia tinh, nơi đó có một bức tranh kỳ lạ của Hufflepuff cùng với lối đi hay mật thất bí ẩn gì đó sau bức tranh vẽ thung lũng xứ Wales, cũng là quê hương của Hufflepuff.
Nhưng làm sao mình vào phòng ngủ của gia tinh được? Không lẽ bước vào nhà bếp nói cho cháu tham quan một vòng phòng ngủ của mọi người được không? Gia tinh đồng ý hay không thì chưa rõ, nhưng như thế đã đánh động rồi, nếu sau này mặt cây dùng Chuông Gọi Hồn gây họa gì đó, người ta tra xét đến thì thể nào cũng chỉ đến mình.