Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 12: Những ngày đầu tiên ở Hogwarts (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 03:54:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã quá quen với những đêm không ngủ, cô rời giường sớm nhất, tìm đến nhà vệ sinh nữ của phòng sinh hoạt chung. Mấy cái bồn rửa mặt và toilet không khác gì của Muggle là mấy, cô hi vọng chúng đã được ếm bùa chống nghẹt rồi.

Khá bất ngờ là trong nhà vệ sinh nữ có một cái máy bán băng vệ sinh tự động. À không phải máy móc gì, đó là bức tượng một bà phù thủy nhỏ thó, mũi dài khoằm, đội mũ chóp nhọn, cái bức tượng hệt như những bà phù thủy hiểm ác trong truyện tranh của trẻ con Muggle. Bà cầm một cây đũa phép, bên tay trái mang một cái làn, bên phải là một gốc cây bị chặt đứt, khoét rỗng miệng. À nhớ rồi, trông như mụ phù thủy xấu xa mang theo cái giỏ, đưa trái táo tẩm độc cho Bạch Tuyết.

Nhưng bà phù thủy này không có trái táo nào, khi nữ sinh véo vào cái mũi nhọn của bà ta, trong làn giỏ sẽ hiện ra một cái băng vệ sinh phù thủy, hoặc liệng miếng băng dơ vào trong hốc cây, cây đũa phép bà sẽ quơ một phát làm nó biến mất. Giselle mới qua 11 tuổi, chưa đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên trong đời, cô nghĩ phải đến năm sau, và khi đó sẽ thử xem băng vệ sinh phù thủy khác Muggle chỗ nào.

Học ở Hogwarts không tốn học phí, cái bà phù thủy bán băng vệ sinh cũng không tốn tiền, ai cần thì đến véo mũi của bả là được. Hogwarts chưa bao giờ thiếu kinh phí, rất nhiều nhà hảo tâm quyên góp cho trường, rồi kinh phí rót xuống từ Bộ Pháp thuật nữa. Không biết chừng tụi nhà Slytherin tài trợ nhiều nhất, những dòng họ phù thủy lâu đời đến nay nếu không tuyệt diệt thì đều sở hữu khối tài sản kếch xù. Có khi mình nhà Độc dược Dietrichson quyên tặng thôi cũng đủ rồi...

Cô rửa mặt rồi thay đồng phục, áo sơ mi dài tay bên trong, rồi áo thun tròng cổ mà trường để ở giường tối qua, rồi khoác áo chùng dài đã mua. Ngắm một vòng ở cái gương chân dựa đặt ngay cửa vào phòng vệ sinh, 11 tuổi còn bé quá...

“Đủ rồi, đỏm dáng thế đủ rồi!” Cái gương kêu lên, giọng nữ cao, nó vừa kêu vừa rung lắc khỏi mặt đất. Giselle bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh...

Amy và Linda chỉ mới chồm dậy, tụi trẻ nít có thể ngủ say sưa sau khi chiến đấu với một con rồng, cô thầm hâm mộ. Ngủ đối với Giselle đã là đồ xa xỉ, cô đã từ bỏ trong nỗ lực lôi kéo giấc ngủ quay lại với mình, để mặc cho nó tự nhiên đến, thi thoảng vào buổi sáng, có khi buổi chiều, có khi 2 3 đêm trắng mới có một giấc yên bình. Nhưng thôi kệ, mất ngủ không g.i.ế.c c.h.ế.t người ta được, ít nhất là với cô, 11 năm qua vẫn phát triển bình thường đấy thôi.

Giselle không muốn giao tiếp nhiều với hai cô nhóc, cô trèo khỏi phòng sinh hoạt chung tìm đường đến Đại Sảnh Đường ăn sáng. Nhưng mới nhớ ra là mình không biết đường, nên hỏi ai bây giờ, hỏi mấy bức tranh được không ta? Hay mấy con ma? Mà khoan, chúng có chỉ đúng đường không đã...

Thôi kệ cứ đi tiếp đi, gặp ai rồi hỏi thử. Mới 7h sáng, mấy hành lang vắng tanh vọng tiếng bước chân của cô, đã rẽ qua ba cái hành lang rồi vẫn không thấy bóng người hay ma nào, chỉ có tiếng khò khò của mấy bức tranh. Giselle hơi hối hận, nãy nên ngồi ở phòng sinh hoạt chung đợi thêm chút nữa, có thể xin đi cùng với những người khác.

Rẽ qua góc hành lang thứ tư, đến một cái cầu thang mới vừa từ đâu di chuyển đến, thì cô gặp hai chị nhà Hufflepuff, họ vui vẻ dẫn cô đi cùng đến sảnh đường.

Hơi tiếc là mình không có đồng hồ bên người, chỉ một số vị trí nhất định trong trường mới có đồng hồ thôi, cô sợ lỡ thời gian.

Cảm ơn hai chị năm tư nhà Hufflepuff, Giselle ngồi vào bàn Gryffindor, mới lác đác vài người tới, d.a.o nĩa trống không trên bàn. Ăn sáng lúc 8h, vậy là cô sẽ có khoảng 3 tiếng riêng nếu 5h rời giường, có vẻ khá ổn.

“Cậu đến sớm thế.”

“À ờ, chào Matthew, chào Noland, mình sợ lạc bị trễ nên dậy sớm chút.”

“Gọi mình Matt đi,” tóc đen đeo kính đáp, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, “Nol,” nhóc tóc nâu không tình nguyện lắm nhưng cũng nói theo, ngồi xuống bên kia của Matt. Chắc cậu vẫn còn nhớ vụ cô đã không đứng lên chiến đấu cùng tụi nó lúc trên tàu.

“À ờ Selly,” cô cũng không tình nguyện, nhưng người ta đã cho mình gọi tên thân mật rồi thì mình cũng nên cho lại. Tôi không muốn thân mật gì với hai cậu đâu, tránh xa tôi ra được không, xem tôi như không tồn tại được không.

“Tụi mình cũng bị lạc tới tận đẩu tận đâu, bị con ma Peeves chỉ bậy, phải tới khi gặp được một anh năm ba Ravenclaw chỉ cho thì mới biết đường tới đây,” Matt nói.

“Quỷ tha ma bắt con ma đó, biết tụi mình năm nhất mà cũng không tha,” Nol quạu.

“Vậy là chú em còn đỡ đó, ngay đêm phân loại của tụi anh, cả đám bị Peeves đổ mấy xô đá lạnh ngắt vô đầu nữa kìa...” Mấy anh chị năm 3 Gryffindor tới ngồi, cô không muốn nhớ tên nhớ mặt nữa, nhức đầu quá.

“Ờ con ma đó không sợ gì đâu, chắc sợ mỗi hai cô hiệu trưởng hiệu phó thôi.”

“Tụi em khôn hồn gặp nó thì né ngay đi, nãy chị thấy nó từ trong bộ áo giáp bay ra hù một nhóc năm nhất Hufflepuff té dập m.ô.n.g kìa.”

Tại sao vẫn có con ma Peeves vậy? Cốt truyện gì vậy nè trời?

Những cái tô dĩa lại đầy ắp thức ăn khi đồng hồ điểm 8h, đó là tiếng vọng đến từ tháp đồng hồ, nghe vừa xa xôi vừa trang trọng, Giselle thấy mình như lạc vào một câu chuyện thời trung cổ. Mà sống ở lâu đài Hogwarts này thì đã hay ho hơn thời Trung Cổ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-12-nhung-ngay-dau-tien-o-hogwarts-1.html.]

Khi tiếng chuông đồng đồ dứt, hàng trăm con cú đủ chủng loại đủ màu sắc bay túa vào Đại Sảnh Đường, bay xà quần trên những dãy bàn dài tìm chủ nhân, thả xuống bưu phẩm. Tràng cảnh thật đẹp... thật pháp thuật.

Con Tèo cũng bay đến chỗ Giselle đưa cho cô một phong thư, rồi nó kêu lên tỏ lòng thương nhớ. Nó là loại Eastern Screech-Owl, cú mèo phương Đông mang bộ lông hai màu nâu sẫm và trắng, màu nâu gần như phủ khắp phần đầu. Ông chủ tiệm cho biết nó được nhập về từ tận Đông Bắc Mỹ, phải tốn nhiều thời gian huấn luyện để nó quen với việc giao thư ban ngày, nên giá đắt hơn gấp đôi những con cú thông thường.

Khi ở nhà Tèo thích ăn bánh bích quy với bò bít tết, thịt heo xông khói, xúc xích. Nhưng giờ nó đang rúc mỏ hướng về dĩa thịt cừu, Giselle xắt ra vài miếng nhỏ vừa miệng để trên dĩa con cho Tèo, rồi đọc thư:

“Thân gửi trò Giselle Gibson,

Chúc mừng trò đã nhập học trường Hogwarts. Chúng tôi gửi thư này nhằm thông báo rằng buổi họp mặt đầu tiên của Ban liên lạc học sinh gốc Muggle sẽ diễn ra vào chiều thứ 4 tuần này, lúc 4h30 tại phòng sinh hoạt của Ban ở lầu 5 tháp Tây.

Đây là buổi họp mặt đầu tiên dành cho các tân học sinh gốc Muggle, chúng tôi hi vọng trò có mặt đúng giờ.

Kính thư,

Ban liên lạc học sinh gốc Muggle”

Tèo ăn xong rồi mới chịu cho Giselle buộc lá thư báo bình an cho ông bà Gibson lên chân, cô vuốt mỏ dưới và cổ cằm của Tèo để động viên: “Bay cẩn thận nhé, đường khá xa đó.” Rồi con cú vút cánh, nó sẽ có chuyến giao thư đường trường lần đầu tiên trong đời.

Giáo sư Conner bắt đầu đi dọc dãy bàn Gryffindor phát thời khóa biểu cho bọn học trò, giờ Giselle mới biết bà giáo là giáo viên chủ nhiệm nhà Gryffindor, đáng ra nên nhận ra từ bộ áo chùng của bà tối qua mới phải. Cô nghĩ, mình còn phải học thêm nhiều quá, phải để ý chi tiết nhiều vào mới mong sống sót được.

Không biết mình đã xuyên vào cuốn sách nào, có lẽ là một cuốn fanfic hoặc spin-off của Harry Potter, hoặc cũng có thể là không, cô không rõ trong truyện này có phải đánh nhau chiến tranh gì sau này không, Giselle lo lắm, nhất là cái thằng có vẻ như là nhân vật chính của thế giới đang ngồi kế bên cô đây.

Lớp đầu tiên của cô tại Hogwarts là lớp Biến Hình, từ 9h đến 10h30 học cùng tụi Ravenclaw. 8 đứa năm nhất kết bạn đi cùng trong chuyến hành trình tìm lớp học. Thật ra là 5 cậu nhóc đi trước, 2 cô bé theo sau, Giselle bước chậm hơn 1 bước. Ai cũng tò mò chỉ trỏ nhìn ngó Matthew Burrows khi tụi nó đi ngang qua, và có lẽ đáng mừng là cậu nhỏ không vui thích gì với việc bị chú mục như vậy, cậu cũng cố đi nhanh ra khỏi đám người.

Giáo sư Norman chủ nhiệm nhà Ravenclaw một người sắp đến tuổi lão niên, tóc gần chuyển sang hết màu trắng, vóc người tầm trung. Ông lấy ra cuộn giấy da điểm danh khi tụi nhỏ đã ngồi vào bàn. Ồ, cô bé Ivory Parsons đang ngồi bên cạnh.

“Biến hình là một nhánh phép thuật vừa phức tạp vừa nguy hiểm, một trong những loại phép đa dạng và cũng có nhiều phân nhánh nhất thế giới pháp thuật. Nếu không tập trung chú ý trên lớp, là các con đang đẩy mình vào nguy hiểm sau này đấy. Đừng nghĩ là ta dọa chơi.”

“Khi Biến hình, điều quan trọng là phải thực hiện các chuyển động đũa phép chắc chắn và dứt khoát. Không được lắc lư hoặc xoay đũa phép một cách không cần thiết, nếu không Biến hình chắc chắn sẽ không thành công.

Hãy hình dung rõ ràng về vật thể mà bạn đang hy vọng tạo ra trước khi thử phép Biến hình.”

Sách Hướng dẫn Biến hình cho người mới bắt đầu viết vậy.

Biến hình tách biệt với Bùa chú, biến hình là thay đổi hình dạng, diện mạo, tính chất của một vật thể, và cao hơn là vật sống như con vật đến con người. Còn bùa chú là phụ gia, tiêu trừ hoặc thay đổi trạng thái của một sự vật có sẵn, như làm cho người đang có trạng thái khỏe mạnh thay đổi thành trạng thái cảm sốt.

Giáo sư Norman dạy tụi nhỏ biến que diêm thành cây kim sau khi đã cho tụi nó chép lại mấy công thức phức tạp trên bảng. Nó là pha trộn giữa toán học cổ điển, hình học không gian với quỹ đạo đũa phép, một sự kết hợp khi mà ban đầu mới đọc, cô đã nghĩ là chúng bịp.

Rồi thầy thị phạm cách quơ đũa phép và niệm chú cho đúng, nhưng bọn nhỏ nào có làm được đâu. Giselle cố đợi xem mấy đứa khác làm được gì trước đã, và chẳng ai làm được trò trống gì, nên cô cũng giả vờ quơ đũa phép theo một kiểu vòng vèo hết sức buồn cười. Que diêm của cô nằm im trên bàn.

Đến cuối giờ thì thấy Norman +1 điểm cho nhà Ravenclaw vì cô bé Ivory Parsons là người duy nhất biến được que diêm thành một cái không phải diêm, nó đã có màu bạc.

Ồ, hóa ra là học bá. Mình cần vào phòng thực hành, không biết có phòng một người không nhỉ.

Đám nhỏ chạy nhanh đến Đại Sảnh Đường để ăn trưa, lần này đi cùng tụi nó nên không bị lạc.

Loading...