Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 10: Cái nón phân loại

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:11:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa mở ra ngay tắp lự. Một bà phù thủy cao ngang người giữ khóa, không quá gầy, tóc dài buộc lại gọn gàng, mặc một bộ áo chùng phù thủy màu đỏ sẫm pha lẫn ánh kim, là lượt, bà đeo kính gọng tròn, mũi cao.

“Các học sinh năm nhất đây thưa giáo sư Conner.”

“Cám ơn anh Takumi, anh để bọn trẻ lại cho tôi được rồi.”

Bọn trẻ theo bà giáo băng qua một tầng lâu đài lát bằng loại đá gì đó thật đẹp, tiếng cả hàng trăm người vọng từ bên phải sang, nhưng năm nhất phải đứng vào một căn phòng trống ở cuối hành lang. Bà giáo quay lại cất lời:

“Chào mừng các con đến với Hogwarts. Trước khi bắt đầu tiệc khai giảng, các con cần được phân loại để xếp vào từng nhà. Nhà sẽ là nơi các con ăn ngủ, học tập, kết bạn, suốt 7 năm còn lại ở trường.

Có 4 Nhà, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, Slytherin đặt theo họ của 4 nhà sáng lập của trường. Mỗi nhà đều có một bề dày lịch sử vẻ vang, nhà nào cũng có những phù thủy pháp sư xuất chúng. Trong thời gian các con học ở trường, thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng điểm chung vào nhà mình. Cuối năm nhà nào cao điểm nhất sẽ nhận được cúp nhà. Cô hi vọng các trò sẽ là thành viên xứng đáng với nhà mình sống, và lấy niềm vẻ vang của nhà làm niềm tự hào của mình, chứ đừng làm xấu hổ nhà mình.”

Bà giáo liếc nhìn hai đứa nhóc đánh nhau trên toa tàu khi nãy, chắc đã được các huynh trưởng báo lại, nhưng bà cũng không nói gì thêm.

“Lễ phân loại sẽ diễn ra trong 3 phút nữa, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh. Các con sửa soạn cho chỉnh tề đi nhé.”

Bà đi ra khỏi phòng, đám trẻ bắt đầu nói râm ran: “Phân loại là sao? Làm thế nào để phân loại?” Dường như bí ẩn về buổi lễ phân loại là một trò đùa quái ác mà mấy phù thủy lớn giấu nhẹm đám trẻ con. Niềm thú vị quái ác mà, nhưng cô nghĩ, nếu cô có con, chắc hẳn cô cũng đùa với con mình như thế, sẽ chẳng cho chúng biết gì về lễ phân loại để chúng sợ chơi.

Nếu cô có con, con ư...

“Bây giờ các con sắp thành hàng một và đi theo ta.”

Bà giáo quay lại và ra lệnh, đám trẻ nối đuôi nhau rồng rắn lên mây, và lại bất ngờ chưa, tóc bạch kim đứng sau lưng cô. Cánh cửa lớn mở ra, sổ lồng cho tiếng người trò chuyện ồn ào đến nỗi, đến nỗi, như cái rock concert có lần anh Harris dẫn cô đi xem. Trời ạ, ong ong hết cả đầu, cô bắt đầu cảm thấy choáng, cô không rõ đây là thực hay mơ nữa. Một cái sảnh đường rộng lớn hơn bất kỳ kiến trúc nhà thờ bảo tàng nào mà cô từng thăm quan.

Hoành tráng quá, cô chỉ có thể nghĩ như thế khi đi vào gian phòng này, rộng mênh m.ô.n.g được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên bàn là những thìa dĩa ly cốc. Ở đầu sảnh là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư Conner dẫn đoàn đi đến chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, đứng quay lưng lại phía thầy cô. Những nến và đèn chập chờn, lẫn trong đó là những cái bóng mờ mờ ẩn hiện như làn sương bạc, hệt như những hình dung của mọi dân tộc về một hồn ma. Vâng, đó chính là những con ma, ma thật, bay lơ lửng, bay xuyên qua đồ vật.

Giselle chỉ liếc nhìn trần nhà với cái vòm đen đang lấp lánh ánh sao phía trên một cái rồi thôi. Trần nhà Đại Sảnh Đường được ếm bùa để nhìn như bầu trời thật phía bên ngoài, nhưng nhìn lâu sẽ bị bùa ám.

Giáo sư Conner đặt một cái ghế cao trước mặt bọn trẻ, phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp, màu nâu đen cũ xì dơ hầy mà chắc ai nhìn thấy cũng phát bực. Nhưng cái nón cái bang đó lại vặn vẹo, ngo ngoe, nghoe ngẩy và rồi một cái miệng ngoác toạc ra. Cái nón bắt đầu hát:

“Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc sảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốt tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiên trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-10-cai-non-phan-loai.html.]

Trong vành nón như tay ấm.”

(*Copy y chang Harry Potter tập 1)

Bài hát kết thúc bằng tràn pháo tay nhiệt tình từ khán giả, cái nón nghiêng mình chào rồi đứng im.

Tim Giselle bắt đầu đập nhanh, cô biết cái nón biết Đọc tâm thuật, hay cái bùa phép đọc tâm trí gì đó. Nó có thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô không? Có thể đọc ký ức của cô không? Có thể nhìn thấy ký ức kiếp trước của cô không? Để biết rằng cô là một linh hồn người lớn sai trái đang ẩn nấp chứ không phải là linh hồn thuần khiết của đứa trẻ con 11 tuổi? Nếu nó nhìn ra thì sao? Cô sẽ bị xem là tà thuật, là sinh vật tà ác chăng? Sẽ bị những phù thủy tài ba ngồi sau lưng đây chĩa đũa phép vào? Rồi họ sẽ bắt giam cô lại, đưa cô đến trạm nghiên cứu sinh vật huyền bí gì đó của Bộ Pháp thuật chăng?

“Đừng sợ,” tóc bạch kim thì thầm trong cổ họng, nếu không phải cô đứng bên cạnh chắc cũng không rõ nói gì. Cậu cũng sợ đấy thôi nhóc ạ, cô hơi bĩu bĩu môi, khá chắc là thằng nhóc nhìn thấy.

“Khi ta gọi đến tên ai thì người đó bước lên đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Arms, Asa Arms.” Bà giáo tay cầm một cuộn giấy da bắt đầu đọc. Giselle thấy mừng là ba má mình họ Gibson nằm giữa bảng chữ cái.

Cô bé có đôi b.í.m tóc xinh xắn màu vàng bước ra khỏi hàng, đội nón và ngồi xuống. 2s sau cái nón hô lên: “Hufflepuff”. Dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng, cô bé đi xuống ngồi cùng họ.

“Kế tiếp, Burrows, Matthew Burrows.” Tiếng nói chuyện chợt tắt, rồi lại xì xầm, “Burrows? Matthew Burrows? Phải cậu ấy không?” Có người ngồi ở xa chồm lên xem.

“Gryffindor,” cái nón chạm vào đầu tóc đen chưa được bao lâu đã hô lên.

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp sảnh đường, lại bắt đầu ong ong, hệt như cái concert khi xưa. Đâu đó bên nhà Gryffindor la lên: “Chúng ta đã có Burrows, Burrows là của chúng ta.” Nhiều người bên dãy bàn Hufflepuff và Ravenclaw cũng vỗ tay chung vui, Slytherin chỉ 2 3 đứa vỗ.

“Cunningham, Douglas Cunningham,” nhóc mặt tròn mũi ửng đỏ bước lên, rụt rè ngồi xuống ghế. “Gryffindor.”

“Derrigo, Dean Derrigo,” nhóc da đen nhỏ thó bước lên, “Ravenclaw.”

“Dietrichson, Joaquin Dietrichson,” nhóc tóc vàng hoe bước ra, một vài tiếng thì thầm vang lên “Dietrichson? Là nhà Dietrichson độc dược đó hở? Thiệt hả?”

Ồ hóa ra tiệm độc dược đó của nhà cậu nhóc. Chắc là giàu lắm, cô nghĩ, như buôn bán thuốc tây, có quan hệ với bác sĩ, thân thích với bệnh viện, giàu sụ. Hmmm độc dược có vẻ khó, chắc không phải con đường kiếm tiền phù hợp của cô đâu.

“Slytherin,” học sinh đầu tiên của nhà rắn, tụi này vỗ tay rầm rầm, chắc muốn đọ sức với Gryffindor. Mấy nhà khác lác đác cũng có người vỗ tay, chắc ai cũng muốn làm thân với con nhà bán độc dược.

Bà giáo gọi tiếp vài đứa nữa, hầu như chữ cái nào cũng có một đứa, rồi: “Gibson, Giselle Gibson”. Bụng trên của cô bắt đầu quặn đau, dường như chứng đau bao tử kinh niên quay trở lại. Cô đội nón và ngồi lên ghế, mắt nhắm lại.

“Ồ? Lại là một đứa Slytherin nữa hả? Đặc sệt Slytherin, tham vọng, ta gửi thấy mùi tham vọng, nhưng cũng thông minh, thông minh xuất sắc...”

“Slytherin? Sao mà Slytherin được? Mình Muggle mà?” cô nghĩ.

“Sao lại không Slytherin được? Ồ không được, còn có can đảm nữa, chà khó chọn thế, ca khó quá, ta phân vân quá...”

“Can đảm? Tôi mà can đảm dũng cảm á? Cái nón này kiểu gì thế?”

“Kiểu gì là kiểu gì! Nón ta chưa bao giờ nhìn lầm nhé! Chỉ là ca mi hơi khó... Hmmm”

“Thôi không thể ngồi ở đây thế này được.”

“Từ từ đã nào... ta còn chưa chọn xong... Ravenclaw Slytherin Gryffindor... nhà nào bây giờ...”

“Cho tôi vào Gryffindor đi, xin mi đây Nón Phân loại.”

“Ồ xin ta à, được thôi, muốn Gryffindor thì có...” 

“...Gryffindor!”

Giselle tháo cái nón ra rồi trượt xuống ghế, tiếng vỗ tay bên Gryffindor bình bình, mấy nhà khác xì xầm gì đó, mặc kệ, cô biết mình ngồi trên ghế hơi lâu. Đỡ hơn bị đem vô phòng mổ xác là cái chắc.

Giselle ngồi xuống cạnh Matthew, không muốn nhìn con ma đang bay lơ lửng nói chuyện với thằng nhóc nãy giờ. Tóc đen cười toét: “Cậu ngồi trên đó 5 phút đấy, trời ạ 5 phút im lặng, gặp tớ là tớ xanh mặt rồi!”

“Mặt tớ cũng không còn chút m.á.u nào nè,” cô thều thào, thật là thều thào vì sức lực đã cạn kiệt khi đặt m.ô.n.g ngồi xuống, sáng giờ cô chưa ăn gì.

“Tiếp đến...”

“...”

“Montgomery, Von Montgomery,” nhiều tiếng xì xầm tiếp nối, “Slytherin!”

“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi!” “Mừng cậu về nhà, cậu Montgomery!” Con ma nhà Slytherin cởi mũ làm động tác cúi chào, một đám Slytherin đứng dậy bắt tay cậu nhóc, tràng cảnh ăn mừng cũng như lúc nhóc Matthew Burrows về nhà Gryffindor. 

“Dĩ nhiên là nó Slytherin rồi! Ai mà thèm cho nó qua Gryffindor tụi mình đâu,” ngồi đối diện cô nói, cậu nhóc chừng 13 14 tuổi, pre-teen, giọng ồm ồm bắt đầu tuổi đổi giọng, tóc đỏ sẫm. Ồ tóc đỏ à...

“Làm như nó thèm qua Gryffindor vậy,” cô gái ngồi bên cạnh bĩu môi, cũng tóc đỏ, cũng tầm tuổi, có vẻ như là anh em. Giselle không khỏi nhớ đến cặp song sinh nhà bác Marshall.

Thấy Giselle nhìn mình, cô bé cười nhe hàm răng có đôi răng cửa hơi to: “Chào nhé, chị là Eda Pirie, năm 2,” rồi hất đầu sang bên cạnh, “đây là anh song sinh của chị, Eli.” Không phải Weasley, thế là tốt rồi.

“Chào anh chị, em là Giselle.”

“Haha chắc cả trường nhớ tên em rồi, khỏi giới thiệu chi cho mệt, làm cái nón phân loại im lặng tận 5 phút cơ mà,” Eli trêu.

Một cặp song sinh dễ thương, vui vẻ như anh Will chị Bella vậy. Chắc phải kể cho anh Harris nghe, cô nghĩ.

“Parsons, Ivory Parsons” “Ravenclaw” đúng như ước nguyện.

“Rogers, Noland Rogers” “Gryffindor”. Giselle cũng vỗ tay theo, nhóc bên cạnh cố vỗ tay to nhất, còn đứng cả lên, miệng cười toe toét hết cả. Nhóc Rogers ngồi xuống bên kia cạnh cậu bé nổi tiếng, lại bắt đầu nói:

“Trời ơi đứng thêm chút nữa tớ đói c.h.ế.t mất. Chưa có đồ ăn à?” Rồi nó chào và cười với mấy đứa xung quanh, có vẻ như bạn của cậu bé nổi tiếng cũng nổi tiếng. Ờ siêu hướng ngoại mà.

Nhưng Giselle cũng đói, cũng muốn ăn...

“Steffensen, Rolland Steffensen” là thằng nhóc cãi nhau với Burrows trên tàu.

“Ồ hóa ra là Steffensen, bảo sao hung hăng vậy, hệt như cha nó,” Rogers bĩu môi. “Slytherin,” nhóc mặt nhọn vui vẻ chạy về nhà nó với tiếng hoan hô um trời, nó ngồi xuống cạnh Montgomery và Dietrichson. Con ma nhà Slytherin cũng đóng quân ngay chỗ bọn nó như con mà Gryffindor ngồi lì ở đây không chịu đi vậy.

Loading...