Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 99

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:38:06
Lượt xem: 1

Ngày 7 tháng 5 năm 20xx, 13:24, tòa nhà B, khu giảng đường.

Lâm Dị như một bức tượng đứng trước bậc thang, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào đám rêu xanh lẫn bùn đất khe hở giữa những bậc đá. Hồn như đã bị lôi đi đâu mất, chỉ còn lại cái xác không hồn.

"Quả nhiên có rêu, quả nhiên có rêu..." Hắn lẩm bẩm không ngừng, như thể đang cố nhớ lại điều gì đó.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Gió nhẹ từ chân núi thổi qua, khẽ lướt qua tai hắn, tiếng xào xạc của lá cây vang lên, khiến người ta không phân biệt được đó là tiếng sóng vỗ vào đá ngầm hay chỉ là tiếng lá...

"Rào... rào... rào..."

"Rào... rào... đùng!"

"Rào... đùng!"

"Rào... đùng!"

Lâm Dị chợt choáng váng, đồng tử giãn ra, tầm mắt mờ đi. Trước mắt hắn chỉ còn lại một màu xanh lục đen lẫn bùn của đám rêu, và rêu... bắt đầu xoắn lại.

"Rào... đùng!"

Tiếng sóng vẫn vang lên, như thể ngay bên tai hắn.

"Ào ào——"

Gió từ chân núi bỗng trở nên hung dữ, như vô số bàn tay vô hình đang xé rách quần áo hắn. Hắn như đứng giữa biển khơi, chỉ cần dang tay là có thể ôm trọn đại dương.

"Rào... rào..."

Sóng ngày càng lớn, ánh mặt trời trên đầu Lâm Dị dần tắt lịm, cơn bão khủng khiếp đang tụ lại, tựa như một trận cuồng phong sắp ập đến.

"Ầm —— rắc!!!"

Một tia chớp trắng xóa xé toang bầu trời, như có ai đó dùng rìu khổng lồ c.h.é.m xuống, để lại một vết nứt dài trên nền trời.

Lâm Dị giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn lên vết nứt...

"?!" Mắt hắn trợn tròn, miệng há hốc.

Tia chớp đóng băng trước mặt hắn, cơn bão ngừng quay, bầu trời nứt toác như một bức tranh bị xé rách, để lộ ra một tòa tháp chuông, một khuôn viên trường, và một người đang ngẩng đầu nhìn lên trời...

Chính là hắn.

Hắn đang đứng trước tòa giảng đường, ngước nhìn bầu trời.

Hắn đang nhìn xuống đám rêu.

Hắn không biết mình đang làm gì, nhưng ánh mắt của hắn lúc này... đang giao nhau với chính mình.

"Tôi...?!"

Lâm Dị cảm thấy chóng mặt chưa từng có, như đang nhìn xuống mặt đất từ trên mây, hay treo ngược trên vách đá nhìn xuống vực thẳm.

Hắn há to miệng, trong lòng dậy sóng cuồng phong.

"Đó là tôi?"

"Vậy tôi là ai?!"

"Đó là tòa giảng đường... vậy... tôi đang ở đâu?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/99.html.]

Hắn lảo đảo lùi lại một bước, hoảng hốt nhìn xuống tay mình.

Da tay hơi sạm, cổ tay nhỏ hơn so với "chính mình", nhìn qua thì đây là bàn tay của một người gầy gò.

"Chờ đã, quần áo của tôi...?"

Lâm Dị chú ý đến ống tay áo, đó là một chiếc áo len rộng màu vàng, không phải đồ hắn mặc, nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó tả.

Hắn kéo vạt áo lên, xác nhận lại lần nữa đây không phải quần áo của mình.

Hắn sờ lên mặt mình.

Khuôn mặt hơi vuông.

Người cũng hơi vuông.

"Tôi... sao tôi lại không phải là tôi?"

Hắn kinh hãi nhìn lên bức tranh vỡ vụn, xuyên qua khoảng trống của tia chớp, dán mắt vào khuôn viên trường, tìm kiếm hình bóng của "chính mình" trước tòa giảng đường...

"Chờ đã...?!"

"Tòa giảng đường đó...!!"

Hắn chợt nhận ra điều gì đó!

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... tám!"

"Tám tầng!"

"Tòa giảng đường tám tầng!!"

【Tòa giảng đường chỉ có bốn tầng, giờ lại thêm bốn tầng nữa?!】

"Tôi! Tôi... đang ở đâu, có phải tôi đang mơ không?!"

Lâm Dị nhìn quanh.

Xung quanh hắn... là một tòa lâu đài mang phong cách Gothic.

Tháp nhọn, mái vòm lấp lánh kính màu, tháp chuông đen kịt, ánh trăng mờ ảo, và... một con quạ đêm đang đậu trên đỉnh tháp.

"Tôi... đang ở trong một tòa lâu đài?"

"Ầm ầm——"

Trên bầu trời, cơn bão vẫn cuồn cuộn, sấm sét vang lên không ngớt.

"Rào... rào..."

Dưới chân hắn, sóng biển vỗ vào đá ngầm.

Hắn chạy đến bức tường gạch xám xịt phủ đầy rêu của lâu đài, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.

Một vách đá dựng đứng.

Tòa lâu đài c.h.ế.t tiệt này được xây trên một vách đá c.h.ế.t tiệt.

Dưới vách đá phủ đầy rêu là một dải đá ngầm ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc.

Và xa hơn nữa...

Loading...