Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 98
Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:36:31
Lượt xem: 1
Đây chỉ là một đám mây bình thường, nhưng Lâm Dị nghĩ đến việc sắp có một vùng bóng tối lớn chiếu xuống, cả người lập tức đứng dậy.
Xét đến chuyện căng tin, Lâm Dị giờ đây đối với khu vực tối tăm cũng có một chút cảnh giác.
“Lượng Tử, nghỉ đủ chưa? Chúng ta đi thôi!” Lâm Dị lấy quy tắc căng tin ra, đặt lại dưới tấm bảng thông báo bên cạnh.
“Được!” Ngụy Lượng cũng làm như vậy.
Hai người cùng nhau rời đi.
Khi bước qua tấm bảng thông báo trước căng tin, Lâm Dị lại có cảm giác kỳ lạ như lúc đầu.
Như toàn bộ căng tin bị một cái lồng kính vô hình khổng lồ bao phủ, còn tấm bảng này cắm trước cái lồng kính.
Khi họ đi qua tấm bảng, liền bước vào khu vực đại diện bởi căng tin.
Khi họ rời khỏi tấm bảng, liền quay lại một khu vực khác.
Khu vực lơ lửng giữa các tòa nhà này, có lẽ có thể gọi là…
“‘Khuôn viên trường’?”
Trong lòng Lâm Dị, đột nhiên nảy ra cái tên này.
…
Theo bản đồ đi qua một khu vực đầy những cột đèn đường số hiệu lộn xộn, Lâm Dị và Ngụy Lượng dần tiến về phía giảng đường.
Đột nhiên, Lâm Dị vô tình lại nhìn thấy mặt đường lát sỏi cuội, cùng những khe hở giữa các viên sỏi được lấp đầy bởi bột trắng.
“Cái này…?!”
Anh nhớ sáng nay trên đường từ giảng đường đến căng tin cũng nhìn thấy bột trắng như vậy, lúc đó không để ý nhiều.
Nhưng giờ đây, anh biết thứ bột trắng này rất có thể là tương cà biến thành…
Nhận ra điều này, cả người anh lập tức tràn ngập cảm giác khó chịu.
“Chết tiệt… hóa ra tôi luôn đi trên một con đường đầy tương cà?!”
Anh cảm thấy hai chân cứng đờ, hơi lạnh như hóa thành những cánh tay vô hình, từ khe hở con đường sỏi cuội chui ra, bám vào chân anh, khiến đôi chân cứng đờ trở nên lạnh lẽo.
Khi mặt trời bị mây che khuất, gió lạnh từ các bụi cây xung quanh con đường sỏi cuội thổi đến.
Anh như cảm nhận được vô số ánh mắt chứa đầy ác ý, như có một đám học sinh không ổn đang trốn trong bụi cây rình rập anh.
Anh cảm thấy không thể di chuyển, cả người như đang ở trong hầm băng.
Anh dần cảm nhận được nước đá trong hầm băng dâng lên, cảm giác ngạt thở sắp nhấn chìm anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/98.html.]
Nhưng lần này không giống, ngay khi anh cảm thấy khó thở, cả người đột nhiên run lên…
“Hụp hụp—” Anh đột nhiên hít một hơi, như một máy bơm khí muốn hút hết không khí xung quanh vào người.
Sau đó, anh thở hổn hển.
Khi anh tỉnh lại, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đôi mắt anh hơi mất thần nhìn con đường sỏi cuội dưới chân.
Sỏi cuội vẫn là sỏi cuội, nhưng bột trắng luôn mang đến cho anh cảm giác buồn nôn khó chịu.
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ.
13:20.
“Căng tin đóng cửa rồi.” Trong lòng anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Anh rùng mình, tăng tốc bước về phía giảng đường.
Ngụy Lượng nghi hoặc nhìn bóng lưng Lâm Dị, rồi nhìn con đường sỏi cuội.
“Ơ?” Cậu ta nhíu mày, nhìn chỗ Lâm Dị đứng thở hổn hển.
Đây là một con đường sỏi cuội, chỗ Lâm Dị đứng cũng là vài viên sỏi.
Sỏi cuội bình thường có hình bầu dục, nhưng cậu ta lại nhìn thấy vài viên sỏi biến dạng.
Như những viên kẹo dẻo xếp hàng, bị ai đó kéo nhẹ.
“Kỳ lạ.” Cậu ta lẩm bẩm, nhưng không để ý nhiều, đuổi theo bước chân Lâm Dị.
Không xa là giảng đường, dù ánh sáng không tốt lắm, nhưng trong ngày vẫn có thể nhìn rõ thiết kế ba tòa bốn tầng của giảng đường.
Ngụy Lượng đuổi theo, phát hiện Lâm Dị đang đứng như khúc gỗ trước bậc thang giảng đường.
“Lão Lâm, cậu lại làm sao vậy?” Ngụy Lượng vỗ vai Lâm Dị.
Cậu ta lập tức rút tay lại.
“Chết tiệt! Lạnh quá, như cục băng vậy?!”
Cậu ta vội nhìn Lâm Dị, sau đó phát hiện Lâm Dị đang mặt tái mét nhìn chằm chằm vào bậc thang trước lớp, đôi mắt trợn tròn, không biết nghĩ đến chuyện kinh dị gì, khiến mình toát mồ hôi lạnh.
Ngụy Lượng thoáng nghe thấy Lâm Dị lẩm bẩm như nói mê:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
“Rêu…”
“Sao lại…”
“Thật sự có rêu…”