Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 61
Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:22:09
Lượt xem: 1
Bức tượng nhỏ mang dáng vẻ của một thiên tài giờ đây đã nát vụn, tan tành. Những mảnh vỡ ấy không giống như được tạo ra từ việc đúc khuôn theo t.h.i t.h.ể của cậu bé rồi mới bị phá hủy. Nó trông như thể có một con thú nào đó đã gặm nhấm xác c.h.ế.t của cậu, biến nó thành thứ gì đó kinh dị, rồi sau đó người ta mới đúc tượng theo hình dáng ấy. Nhưng... ai lại đi làm một bức tượng như thế chứ? Đúc tượng từ xác chết? Phải là một kẻ biến thái đến mức nào mới có thể làm chuyện đó?
Dù đang đứng giữa ánh nắng ban ngày, Lâm Dị vẫn cảm thấy một cơn lạnh buốt từ sâu trong tim. Ký ức đêm qua ập về, tấn công tâm trí anh. Cậu bé thiên tài đã chết, bị một học sinh kéo đi... Trong lớp, tiếng hét vang lên không ngớt, có lẽ vì ai đó đã nhìn thấy t.h.i t.h.ể của cậu, hoặc có lẽ vì họ đã thấy những gương mặt kỳ dị của bạn bè mình... Rồi anh trốn thoát khỏi cuộc săn lùng của kẻ kia... Một lúc sau, bảo vệ đi ngang qua lớp học, mang theo một sinh vật kỳ lạ...
"Khi đèn lớp học bật sáng trở lại, những học sinh kỳ dị kia đã ngồi lại vào chỗ, và một số học sinh bình thường đã biến mất, cùng với t.h.i t.h.ể của cậu bé thiên tài..."
"Chà..." Lâm Dị lẩm bẩm, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc anh định tạm gác lại vấn đề này để tập trung vào việc khác, Ngụy Lượng bước vào, ôm một chồng truyện tranh. Lâm Dị liếc nhìn cậu ta, chợt để ý thấy trên giày của Ngụy Lượng dính một ít bột trắng.
"Ê, Lượng Tử, giày cậu dính bột thạch cao à?" Lâm Dị hỏi.
Ngụy Lượng ngẩn người, đặt chồng truyện xuống rồi nhìn xuống chân, nhíu mày: "Ủa lạ nhỉ? Tớ cũng không biết dính từ đâu nữa. Đợi tớ xem đã..."
Cậu ta quay lại, đi theo lối vừa đến, rồi quay về, chỉ tay xuống đất: "Tìm thấy rồi! Cậu xem này, có một vệt bột thạch cao ở đây, không biết ai rắc lên, kéo dài cả một đoạn!"
Lâm Dị nhìn theo hướng Ngụy Lượng chỉ, thấy một vệt bột thạch cao mờ nhạt trên bậc thang của giảng đường hình vòng cung, như thể ai đó đã kéo một túi thạch cao bị rách qua đây. Anh vội đứng dậy, đi theo vệt bột, và cuối cùng tìm được điểm xuất phát của nó – khu vực bàn học.
Lâm Dị đứng c.h.ế.t lặng, ánh mắt dán chặt vào một vị trí trong khu vực bàn học. Ngay chỗ mà cậu bé thiên tài từng trốn, giờ đây xuất hiện một đống bột thạch cao lớn! Không chỉ vậy, ngay cả trên bàn và dưới gầm bàn nơi anh từng trốn, cũng có những vết bột thạch cao mờ nhạt.
"Con đường mà bột thạch cao tạo ra... chính là lộ trình t.h.i t.h.ể cậu bé bị kéo đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/61.html.]
Lâm Dị nhìn ngược lại theo vệt bột, thấy nó kéo dài đến bục giảng rồi... biến mất.
"Thi thể cậu bé bị đưa lên bục giảng, rồi mới biến mất!"
Vệt bột thạch cao khắp lớp học... Những mảnh vỡ tượng trước bục giảng... Bức tượng hình cậu bé thiên tài trong bụi cây bên ngoài tòa nhà... Ba manh mối này xoáy vào đầu Lâm Dị, khiến anh cảm thấy có một sự liên kết nào đó, nhưng lại không thể nắm bắt được.
"Đêm qua chắc chắn có chuyện gì đó lớn hơn đã xảy ra! Nhưng tôi không thể biết, cũng không thể điều tra, trừ khi... tôi muốn chết."
Lâm Dị không muốn chết. Anh chỉ muốn tìm ra quy luật sinh tồn và sống sót. Nhưng càng nghĩ, anh càng cảm thấy vấn đề này càng lớn, như thể đứng trước một dãy núi mênh mông, càng tiến lại càng thấy nhiều ngọn núi khác chắn lối.
"Thế nào, có phát hiện gì không?" Ngụy Lượng hỏi.
Lâm Dị gật đầu: "Có, nhưng không thể nói với cậu."
Ngụy Lượng không những không tức giận, mà còn tỏ ra vui mừng: "Không nói được thì càng tốt! Chắc hôm nay cậu suy nghĩ thông suốt lắm. Tớ đi đọc truyện đây, không làm phiền cậu nữa."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Lâm Dị ngồi xuống, ánh nắng chiếu qua cửa sổ phủ lên người anh như một lớp vàng. Anh lấy ra một mảnh giấy nhàu nát từ trong túi, do dự một lúc rồi quyết định mở ra xem.
"Tuy không tin vào ma quỷ, nhưng giữa ban ngày thế này, chắc chẳng có chuyện gì đâu..."
Anh hít một hơi thật sâu, cẩn thận mở mảnh giấy ra. Trên đó, chỉ có một dòng chữ viết nguệch ngoạc, lặp đi lặp lại:
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm."