Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 57

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:19:57
Lượt xem: 2

Dù miệng Từ Thuận Khang rất sắc bén, nhưng tâm địa có vẻ không tệ.

Lâm Dị và Ngụy Lượng nhận bánh quy, từ từ ăn.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Tạ Hoa Dương xuất hiện ở cửa lớp.

“Mập, bánh quy cậu mang đâu rồi? Nhanh lên, đói c.h.ế.t tôi rồi!” Tạ Hoa Dương vừa xuất hiện đã giơ tay đòi bánh quy từ Từ Thuận Khang.

Lâm Dị và Ngụy Lượng vừa ăn xong hai cái bánh, người cứng đờ, không khỏi nhìn về phía Từ Thuận Khang.

Từ Thuận Khang khóe miệng hơi giật, vội vàng vỗ đầu: “Ái chà tôi quên mua cho cậu rồi!”

“Quên cái đầu cậu, cậu đem bánh quy của tôi cho họ ăn phải không?” Tạ Hoa Dương ngửi thấy mùi bánh quy, chỉ vào Lâm Dị và Ngụy Lượng, hai lông mày nhíu lại thành hình chữ “Xuyên”.

“Cửa hàng chỉ có một loại bánh quy đó, đừng nói với tôi họ tình cờ đến căng tin, tình cờ không ăn sáng, rồi tình cờ mỗi người mua một cuộn bánh quy, lại tình cờ mang về ăn lúc tôi tình cờ nhìn thấy!”

Từ Thuận Khang giả vờ cười: “Thật ra… chuyện chính xác là tình cờ như vậy.”

“Được rồi, chơi như vậy à! Tôi nhớ rồi!” Tạ Hoa Dương hừ một tiếng, không nói thêm gì với Từ Thuận Khang, tìm một chỗ ngồi xuống.

Lâm Dị nhìn Từ Thuận Khang đầy khó xử, trong lòng đột nhiên hiểu ra:

Làm gì có dự đoán đỉnh cao nào, rõ ràng chỉ là diễn xuất đỉnh cao để diễn một vở kịch ngụy biện.

Từ Thuận Khang thực ra căn bản không nghĩ họ thực sự có thể vượt qua đêm đó…

“À đúng rồi, thời khóa biểu cập nhật rồi.” Lâm Dị ăn người ta nên mềm môi, vì vậy đền đáp, chỉ vào thời khóa biểu nhắc nhở Tạ Hoa Dương.

“Thời khóa biểu không có ý nghĩa.” Tạ Hoa Dương khó chịu nói, “Với chúng ta đều như nhau.”

Lâm Dị bị hắt hủi, không nói thêm gì, rồi cùng Ngụy Lượng đi về phía bảng thông báo bên cạnh bảng đen.

Đồng thời cố gắng dùng thân thể che đi động tác ăn bánh quy…

Tạ Hoa Dương thấy hai tên này làm vậy, khóe mắt không khỏi giật, nhưng không nói thêm gì.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Đến bảng thông báo, Lâm Dị nhìn vào thời khóa biểu.

Thời khóa biểu của đại học S không khác nhiều so với trường cậu, bản thân số lượng môn học không nhiều, nhưng trong đó lại ghi rõ ba tiết thể dục.

Ba tiết thể dục này nằm vào các ngày 7/5, 9/5, 11/5 buổi chiều, thời gian đều là 14:30~15:30.

Bên cạnh chữ “Thể dục” trên thời khóa biểu còn có một dòng chú thích:

【Thể dục gặp mưa sẽ hủy.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/57.html.]

【Mời các bạn học sinh đến nhà thi đấu trước giờ học, hãy sắp xếp thời gian hợp lý.】

“Trông rất bình thường.” Lâm Dị xoa xoa cằm, tự nói: “Một tuần ba tiết thể dục, mỗi tiết một tiếng…”

“Xem ra sau khi ăn trưa nghỉ ngơi một chút là có thể đến nhà thi đấu học, xong rồi lại có thể đi ăn tối luôn.”

“Xem như nửa ngày.”

Ngụy Lượng bên cạnh Lâm Dị tặc lưỡi, cười nói: “Thể dục là thứ tốt đấy!”

Lâm Dị tò mò: “Ồ, có gì hay sao?”

Ngụy Lượng cười khúc khích: “Chắc chắn có hay chứ!”

“Có thể tiếp xúc với học sinh thể thao?”

“Không hẳn.” Ngụy Lượng nói, đồng thời nhếch miệng, dùng ánh mắt chỉ Từ Thuận Khang và Tạ Hoa Dương, thì thầm, “Cậu vừa mới tiếp xúc với học sinh thể thao đấy, học chính quy cũng có thể tiếp xúc với học sinh thể thao.”

Lâm Dị vì vậy không hiểu: “Vậy thể dục có gì đặc biệt?”

Ngụy Lượng áp sát tai, cười gian xảo: “Trong giờ thể dục… có nữ sinh đấy!”

Hắn nháy mắt, vẻ mặt đắc ý.

Lâm Dị dùng ánh mắt “tôi đánh giá cao cậu rồi” liếc nhìn hắn, đột nhiên nghi ngờ độ tin cậy của câu nói “ngoài đọc truyện tranh bảy ngày, còn phải học thể dục” mà hắn từng nói.

“Chỉ… vậy thôi sao?” Cậu khinh bỉ nói.

“Hả? Cậu nói ‘chỉ vậy’?” Ngụy Lượng cười lạnh, lập tức bổ sung một câu, “Có cả lớp bơi và lớp thể dục dụng cụ.”

Lâm Dị lông mày nhíu lại, ánh mắt lóe lên.

“Mẹ kiếp… cậu nói sớm thì tôi đã không buồn ngủ rồi!”

Ngụy Lượng chọc chọc eo cậu, cười nói: “Sao, thận không suy nữa à?”

“Tôi bao giờ suy thận? Loại tin đồn này cậu cũng dám truyền à?” Lâm Dị trợn mắt, tức giận, làm bộ định cho Ngụy Lượng một cú vả đầu.

Ngụy Lượng vội vàng ôm đầu: “Cậu vừa nãy đứng không vững, không phải suy thận là gì?”

Lâm Dị bất lực: “Tôi là vì nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm! Cậu không thấy mắt cô ấy sao?”

“Người ta đeo kính áp tròng màu.” Ngụy Lượng mở miệng là nói, dùng chiêu thắng lợi tinh thần để tự mê hoặc mình.

Lâm Dị hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ý Ngụy Lượng, để tránh hắn suy nghĩ vấn đề, cậu vội vàng kết thúc chủ đề này.

Cậu quyết định gánh áp lực về mình, để lại cho Ngụy Lượng một mảnh đất tinh khiết.

Nhưng Ngụy Lượng dường như nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm: “Tôi tưởng cậu định nói vì nhìn thấy đôi tất lưới thủng mà không giữ được bình tĩnh! Nhân tiện, không biết cậu có để ý không, chân cô ấy hình như bị trẹo…”

Loading...