Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 47

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:16:37
Lượt xem: 0

Lâm Dị vui mừng vì phát hiện mới, nhưng ngay khi cậu định đổi sang cuốn sách khác, ánh mắt liếc nhìn thấy một bàn chân từ từ bước vào tầm nhìn của mình.

“Hả?”

Bàn chân đó đi một đôi giày thể thao kiểu cũ, dây giày dính một chút chất màu nâu đỏ.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Dị là cảm thấy quen thuộc, nhưng khi bàn chân kia cũng bước vào tầm nhìn, ký ức đã c.h.ế.t của cậu bỗng trỗi dậy, tấn công cậu dữ dội.

Lông tay cậu dựng đứng, xương sống lạnh buốt.

“Cái này…?!”

Ánh mắt cậu dần dịch lên, đồng tử giãn nở rồi co lại như đầu kim.

Người bạn học kia đứng ngay trước mặt cậu, cách cậu chỉ ba chiếc ghế!

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía Lâm Dị, khuôn mặt không biểu cảm.

Nụ cười quái dị kéo dài đến mang tai trong bóng tối giờ đã biến mất.

Hắn giống như một xác sống, từ từ tiến về phía Lâm Dị.

Lưng Lâm Dị thẳng đờ, tóc gáy dựng đứng, ánh mắt đầy hoảng hốt.

“Hắn rõ ràng đã không chú ý đến tôi nữa, tại sao lại thế này?!”

“Đúng là ma ám! Như thể có thể cảm nhận được tôi ở đây!”

Lâm Dị không dám động đậy, nhưng trong đầu liên tục suy nghĩ.

Người bạn học kia bước từng bước cứng nhắc, vượt qua từng chiếc ghế, từ từ tiến lại gần Lâm Dị.

Đồng tử Lâm Dị co lại, cậu nghiến răng, căng thẳng đến mức quên cả thở.

Nhưng trong sự tập trung tuyệt đối, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó từ hành vi của người bạn học kia.

Một giả thuyết táo bạo xuất hiện trong đầu cậu!

Cậu nhanh chóng thu dọn tất cả truyện tranh, rồi cẩn thận gấp ghế lại.

“Lượng Tử!” Cậu khẽ gọi Ngụy Lượng đang say sưa đọc truyện.

Lúc này, Ngụy Lượng quá tập trung, đến mức không nhận ra Lâm Dị đã đứng dậy.

Nghe thấy tiếng gọi, Ngụy Lượng vội vàng thu hồi ý nghĩ.

“Sao thế, Lão Lâm… Ái chà #¥%@&%*…”

Ngụy Lượng liếc nhìn người bạn học đang tiến lại gần sau lưng Lâm Dị, câu nói dở dang bỗng biến thành tiếng kêu lảm nhảm…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/47.html.]

“Suỵt suỵt—”

Lâm Dị khó nhọc đưa một tay lên miệng, ra hiệu im lặng, rồi hạ giọng: “Thu dọn sách nhanh, chạy thôi! Nhanh lên!”

Lúc này, người bạn học kia chỉ cách Lâm Dị hai chiếc ghế, áp lực khủng khiếp từ hắn như sóng trào dâng, bao trùm lên Lâm Dị và Ngụy Lượng.

“Chết tiệt c.h.ế.t tiệt…”

Ngụy Lượng lắp bắp, lưỡi cứng đờ vì căng thẳng.

Thấy người bạn học kia càng lúc càng gần, dưới áp lực tột cùng, hắn đột nhiên nghiến răng, thực hiện một động tác khiến Lâm Dị tròn mắt.

Số lượng truyện tranh hắn đang đọc gấp ba lần Lâm Dị, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã ôm hết vào lòng!

Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Dị, hắn dùng cơ m.ô.n.g và cơ đùi một cách điêu luyện, thu ghế lại mà không gây ra tiếng động!

Lâm Dị kinh ngạc, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:

“Kỹ xảo thần kỳ!”

“Toàn là kỹ xảo thần kỳ!”

“Còn nhìn gì nữa? Chạy thôi!” Ngụy Lượng trừng mắt nhìn Lâm Dị, hạ giọng quát.

“Cậu không đi thì tôi sao đi được?” Lâm Dị liếc mắt ra hiệu.

“Thôi đi đi!”

Hai người ôm chặt truyện tranh, bước đi thận trọng giữa những chiếc ghế trong giảng đường, giống như hai anh em đi trên bờ ruộng.

Mãi đến khi ra khỏi dãy ghế, Ngụy Lượng mới dám quay lại nhìn người bạn học kia, đồng thời lo lắng hỏi: “Lão Lâm, chuyện này là sao vậy? Ái chà… Lão Lâm, cậu…”

Lâm Dị thực ra không rời khỏi dãy ghế.

Chính xác hơn, cậu chỉ đi đến vị trí cách ghế cũ không xa – chính là chiếc ghế thứ hai bên trái Ngụy Lượng – rồi dừng lại.

Sau đó, cậu bình tĩnh quan sát từng động tác của người bạn học kia.

Chỉ thấy hắn tiến đến chỗ Lâm Dị vừa ngồi, đưa đôi bàn tay gầy guộc, trắng bệch ra, như đang lần mò trong nước.

Giống hệt như Tiểu Kiều trong Liên Quân, khi đầu xuất hiện ba dấu chấm than, dùng “dự đoán đỉnh cao” để ném tất cả kỹ năng vào khoảng không.

Sau một hồi lần mò vô ích, người bạn học kia từ từ rút tay lại, rồi lặng lẽ rời đi, hòa vào dòng người đang bước xuống cầu thang hướng về phía cửa lớp.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Lâm Dị nheo mắt, trong ánh mắt lạnh lùng bỗng lóe lên một tia sáng…

Giống như một tân thủ vừa bước vào trò chơi, sau nỗ lực của bản thân đã phá vỡ được một cơ chế trong màn chơi, ánh mắt lộ ra vẻ phấn khích!

Vẻ bình tĩnh của Lâm Dị khiến Ngụy Lượng giật mình, những lời định nói đều bị quên sạch, lúc này hắn chỉ có một thắc mắc:

“Lão Lâm, chuyện vừa rồi là sao vậy? Cái tên đó…”

Loading...