Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 41
Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:14:24
Lượt xem: 0
Thấy Lâm Dị không phản ứng, Ngụy Lượng chủ động chui ra từ dưới bàn học, sau đó đưa tay vẫy trước mặt cậu.
“Sao thế? Ngồi xổm tê chân rồi à? Ra đi, không sao đâu!” Hắn giơ tay kéo Lâm Dị từ dưới bàn lên.
“Lão Lâm, đừng bảo mày thật sự bị dọa ngu người rồi chứ?”
Hắn dùng hai tay bóp nhẹ mặt Lâm Dị.
Đầu Lâm Dị lắc lư như cái trống lắc, đúng lúc cậu định thoát khỏi tay Ngụy Lượng thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
Mặt cậu tái mét, như m.á.u rút hết khỏi gương mặt.
Cậu nhìn thấy một học sinh, thân hình co rúm lại trên ghế của giảng đường hình vòng cung, đang hướng về phía cậu.
Đôi mắt của người đó mở to, nhưng lại trống rỗng vô hồn. Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong lớn, giống như một tên hề, gần như kéo dài đến tận mang tai.
Điên cuồng, điên loạn, đờ đẫn… Những biểu cảm mâu thuẫn ấy đan xen trên khuôn mặt, tạo nên một vẻ ngoài kỳ quái và đáng sợ.
Lâm Dị không chắc người đó có đang nhìn mình hay không, nhưng dáng vẻ ấy giống như một con quỷ đang bám trên cửa sổ, chằm chằm nhìn vào miếng thịt tươi ngon trong tủ kính.
Và điều khiến Lâm Dị lạnh sống lưng chính là, trong tay người đó, cậu nhìn thấy một chiếc đèn pin cầm tay.
Chỉ cần điểm này cũng đủ để Lâm Dị khẳng định, người này chính là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Thiên Tài sau khi đèn tắt!
Cũng chính là người này, trong bóng tối, đã ba lần cố gắng bắt lấy cậu!
“Cái quái gì thế này…”
Lâm Dị toàn thân run rẩy.
Ngụy Lượng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, quay người theo ánh mắt của Lâm Dị.
“Lão Lâm, mày đang nhìn cái gì… Ái chà!”
Khi nhìn thấy người đó, Ngụy Lượng suýt ngã quỵ, may mà kịp thời vịn vào vai Lâm Dị.
Hắn không dám nói gì nữa, co rúm người lại, từ từ lùi về phía sau, dựa vào bàn học thở hổn hển, mặt mày tái mét.
Lâm Dị cẩn thận nghiêng người sang trái.
Người học sinh kia cũng từ từ nghiêng cổ theo hướng đó…
Lâm Dị hoảng sợ, đứng thẳng người rồi lại nghiêng sang phải.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Người kia lại tiếp tục nghiêng cổ theo, đôi mắt không chớp, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười quái dị.
“Chết tiệt, nó đang nhìn mình thật sao?!” Lâm Dị lạnh cả người. Ánh đèn ấm áp trong lớp học chiếu xuống người cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu bỏ chạy, lao về phía kệ sách, trốn sau đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/41.html.]
Cảm giác kỳ lạ biến mất.
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không lâu sau, cậu lại cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Cậu từ từ thò đầu ra khỏi kệ sách, và quả nhiên, người học sinh kia vẫn đang chằm chằm nhìn về phía cậu, đôi mắt trống rỗng, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Lâm Dị cảm thấy rùng mình, ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến cậu khó chịu, như bị Medusa nhìn chằm chằm.
Cậu hít một hơi sâu, liên tục đổi chỗ trốn, nhưng ánh mắt kia luôn theo kịp, như một cái bóng ám ảnh.
Càng như vậy, Lâm Dị càng cảm thấy sợ hãi.
Từng sợi lông trên cánh tay cậu dựng đứng, không khí xung quanh như có vô số mũi kim đ.â.m nhẹ vào da thịt.
Cậu gãi tay, nổi da gà, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không giảm.
Ngụy Lượng cũng nhận ra vấn đề, liền cúi người, nhón chân, bước từng bước nhỏ đến bên Lâm Dị, thì thầm:
“Lão Lâm, mày gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu rồi à?”
Lâm Dị lắc đầu: “Tao muốn nói với mày rằng hãy tin vào khoa học, nhưng bây giờ tao cảm thấy rất khó chịu.”
“Vậy làm sao?” Ngụy Lượng lo lắng hỏi.
“Tao cũng không biết.”
“Hả? Mày không biết? Vậy sao mày bị nó để ý?” Ngụy Lượng liếc mắt về phía người học sinh kia.
Sự xuất hiện của Ngụy Lượng khiến Lâm Dị phân tâm, cảm giác khó chịu cũng giảm bớt.
Cậu kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, từ việc nghe thấy Tiểu Thiên Tài bị g.i.ế.c đến việc bị người kia truy đuổi.
“Chuyện là vậy đó, tao sống sót được đến giờ cũng là may mắn lắm rồi.”
“Đúng là tai họa không tên! Mày bị thằng Tiểu Thiên Tài đó hại khổ rồi!” Ngụy Lượng nghe xong cũng thấy sợ hãi.
Hắn tròn mắt nhìn Lâm Dị: “Nhưng mà, cũng phải nể mày đấy, Lão Lâm. Nếu là tao thì chắc chắn đã bị bắt đi rồi!”
“Nhưng mà, tại sao nó lại để ý đến mày? Nghe mày kể xong, tao cảm giác nó như một kẻ mù vậy. Hay là… ‘truy đuổi trong hư không’?”
“Truy đuổi cái quái gì!” Lâm Dị lẩm bẩm trong lòng, nói: “Nếu thật sự kỳ lạ như vậy, mày không sợ ở bên tao rồi bị nó để ý luôn à?”
Ngụy Lượng nhún vai: “Tao sợ lắm, nhưng cảm giác hai đứa ở cùng nhau sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, lúc nãy tao cũng trốn dưới bàn học bên cạnh mày mà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Lâm Dị ngẩn người: “Đúng vậy, sao mày không có chuyện gì? Chúng ta ở gần nhau như vậy, mày không nghe thấy tiếng Tiểu Thiên Tài bị g.i.ế.c sao?”