Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 26
Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:07:32
Lượt xem: 1
Nhìn bóng lưng của những sinh viên thể thao rời đi, trong đầu Lâm Dị vang lên câu nói của Tạ Hoa Dương: Bởi vì càng hiểu nhiều bí mật của khu học xá, cậu càng không thể thoát ra… Sự không thể thoát ra này là không thể kiểm soát, giống như nam châm hút đinh vậy.
Không thể thoát ra? Là cảm giác dẫn dắt mà tôi vừa cảm nhận được sao?
Đừng suy nghĩ…
Hãy suy nghĩ…
Chết tiệt, chơi kiểu này à?
Lâm Dị liếc nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
20:47.
Sắp 9 giờ rồi…
Lâm Dị lấy quy tắc học sinh ra lật xem, tìm đến phần về việc qua đêm.
[Quy tắc học sinh điều 6: Vui lòng rời khỏi ký túc xá trong khoảng 6:00~7:40, và trở về ký túc xá trong khoảng 21:00~22:00. Sau khi trở về ký túc xá, vui lòng không rời khỏi ký túc xá ngoài khoảng thời gian này… Nếu không thể trở về ký túc xá trước 22:00, vui lòng dùng mọi cách để trở về lớp học, đèn lớp học sẽ không tắt, hãy ở lại lớp học qua đêm.
Trong thời gian này, nếu bạn phát hiện bất kỳ tình huống bất thường nào bên ngoài phòng quản lý ký túc xá hoặc lớp học, vui lòng phớt lờ chúng, đặc biệt là khi bạn nghe thấy có tiếng gọi tên mình.
Cảnh giác với những bạn cùng phòng không ở lại ký túc xá qua đêm, đặc biệt là khi họ hỏi bạn bất kỳ điều gì liên quan đến thẻ học sinh.]
Lâm Dị lại xem phần quy tắc giảng đường về khoảng thời gian này.
[Thời gian tự học buổi tối bắt đầu sau 18:00, nhưng trường không bắt buộc học sinh tham gia tự học, trừ khi thời gian hiện tại đã quá 21:00.
Sau 21:00, cấm rời khỏi lớp học, hãy tự học đến 7:40 sáng hôm sau. Bạn có thể đọc bất kỳ loại sách nào, nhưng nhớ kỹ: Không! Được! Ngủ! Trong! Lớp! (Câu cuối được in đậm, gạch chân và có nhiều dấu chấm than).
Trong thời gian này, nếu bạn nhìn thấy tình huống bất thường bên ngoài cửa sổ hoặc có người gọi bạn bên ngoài cửa, vui lòng phớt lờ chúng.]
Lâm Dị xoa xoa cằm suy nghĩ.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Quy tắc học sinh ghi rằng thời gian trở về ký túc xá là từ 21:00~22:00, trong khi quy tắc giảng đường lại ghi sau 21:00 cấm rời khỏi lớp học.
Nghĩa là, bình thường chúng ta nên rời khỏi lớp học trước 21:00, rồi về đến ký túc xá trước 22:00, có tận một tiếng để di chuyển…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/26.html.]
Anh lại lật đến cuối sổ tay giảng đường, mở bản đồ, quan sát vị trí giữa giảng đường và ký túc xá.
Trên bản đồ, giảng đường và ký túc xá được mô tả giống hệt trong quy tắc, gồm ba tòa xếp song song, nối với nhau bằng cầu hành lang, giống như ba chữ “mục” đặt cạnh nhau.
Khoảng cách từ giảng đường đến ký túc xá cũng tương đương với khoảng cách đến cổng trường, trên đường cũng rải rác những cột đèn như rắc gạo.
Từ quy tắc suy ra, một tiếng di chuyển là đủ.
Nhưng quy tắc học sinh ghi rằng sau 22:00 nếu không về được ký túc xá thì trở về lớp học tự học đến 7:40 sáng, nhưng quy tắc giảng đường lại ghi sau 21:00 cấm rời khỏi lớp học…
Chẳng phải mâu thuẫn sao?
Không, không mâu thuẫn… Lớp học cấm rời đi, không có nghĩa là cấm vào, nên người không kịp về ký túc xá có thể trở về lớp học tự học, đúng rồi, đúng rồi.
Nhưng, sau 21:00 cấm rời đi…
Lâm Dị liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 20:52, từ lúc sinh viên thể thao rời đi đến giờ, anh đã suy nghĩ trong 5 phút.
Nhưng trong 5 phút suy nghĩ này, anh lại không cảm thấy mệt mỏi như trước.
Tại sao bây giờ không mệt không buồn ngủ, nhưng trước đó lại mệt thế?
Lâm Dị hít một hơi thật sâu, rồi nhìn quanh, thu vào tầm mắt toàn bộ không gian lớp học.
Lớp học rộng lớn lúc này còn khoảng sáu mươi mấy người, trong đó có khoảng bốn mươi người từng vây quanh Lâm Dị, tạo cho anh áp lực.
Những người này có một đặc điểm rất rõ ràng, là co rúm người trên ghế, như muốn nhét mình vào trong đó.
Họ cúi gằm mặt, có người ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào không khí, có người lại nhìn chằm chằm vào những người khác trong lớp.
Những người còn lại trông khá bình thường như Lâm Dị và Ngụy Lượng, số lượng khoảng hai ba chục người.
Lâm Dị kể lại phát hiện của mình cho Ngụy Lượng.
Ngụy Lượng nghe xong, không hiểu: “Cậu nói ba bốn chục người kia có vấn đề thì tôi không phản đối, nhưng những người còn lại làm sao cậu xác định là bình thường? Một số người trông không rõ ràng, chỉ quan sát thôi cũng khó nhận ra bất thường chứ?”
Lâm Dị lắc đầu: “Tôi không phải chỉ dựa vào mức độ quan sát này để đưa ra kết luận.”