Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 22

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:04:30
Lượt xem: 0

“Được được, chúng tôi nhất định nghe lời đại ca!” Ngụy Lượng gật đầu lia lịa, cười tươi đáp lại.

Thấy Lâm Dị vẫn nhíu mày, đứng im, Ngụy Lượng không nhịn được thúc cùi chỏ vào anh.

Lâm Dị tỉnh lại, đối diện ánh mắt của Từ Thuận Khang, gật đầu: “Tôi nghe thấy rồi.”

Từ Thuận Khang thấy vậy, hiểu rằng Lâm Dị chắc chắn không nghe theo lời mình, chỉ có thể há miệng, rồi lắc đầu thở dài: “Thôi, chúc các cậu may mắn.”

Nói xong, ánh mắt anh ta quét một vòng, từ những người bạn học vây quanh Lâm Dị lúc nãy, cuối cùng dừng lại trên cuốn truyện tranh trong tay.

Vừa lật, anh ta vừa lẩm bẩm: “Tác giả ngu ngốc, toàn vẽ mấy cái tình tiết NTR khiến chó còn phải buồn nôn!”

Lâm Dị liếc nhìn bìa cuốn truyện tranh, tựa đề đại loại là Sơn Hải Lục Chiến

“Cậu cũng muốn đọc không? Nếu muốn tôi đi lấy vài cuốn về?” Ngụy Lượng khẽ nói.

Lâm Dị lườm một cái: “Tôi vẫn đang nghĩ về quy tắc học sinh…”

“Miễn là cậu không bận tâm đến những chuyện kỳ lạ trong khu học xá này là được.” Ngụy Lượng thở phào nhẹ nhõm. “Lâm Dị à, tôi nói cho cậu biết, trong khu học xá, lời của giáo viên thể dục và sinh viên thể thao đôi khi rất khó nghe, nhưng trung ngôn nghịch nhĩ, cậu vẫn nên nghe.”

Lâm Dị nhìn Từ Thuận Khang, lẩm bẩm: “Nghe giọng điệu của anh ta, hình như anh ta biết rất nhiều bí mật của khu học xá?”

Ngụy Lượng vội nói: “Tôi nghe nói sinh viên thể thao và nghệ thuật vốn là sinh viên của khu học xá này, không phải là người trải nghiệm như chúng ta, nên chắc chắn biết nhiều bí mật hơn. Nhưng tôi cũng khuyên cậu đừng tò mò nữa…”

“Nếu nhà trường muốn che giấu bí mật gì đó, chắc chắn từ trên xuống dưới đều sẽ im như thóc. Và… một trường học trả ba mươi ngàn cho bảy ngày trải nghiệm, làm sao có thể không có bí mật?”

“Ý tôi là, chúng ta cứ ngoan ngoãn học, rồi ngoan ngoãn lấy tiền và đi.”

“Bà cậu không còn tiền chữa bệnh nữa, cậu đừng nghĩ nhiều nữa được không!”

Ánh mắt Lâm Dị thoáng hiện một chút hoang mang: “Bà… bà?”

Ngụy Lượng nghiêm mặt: “Trời ơi, cậu quên cả chuyện này rồi à?”

Lâm Dị nhíu mày.

Ngụy Lượng nhấn mạnh: “Cậu đến đây là để kiếm tiền chữa bệnh cho bà cậu mà, Lâm Dị!”

Lâm Dị nghe vậy, vẻ hoang mang trong mắt dần tan biến, rồi gật đầu: “À… hình như là vậy.”

Anh lại im lặng một lúc, rồi nói: “Nhưng ít nhất… chúng ta phải đảm bảo Mao Tử an toàn chứ?”

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/22.html.]

Khi Mao Phi Dương bước vào cầu thang, Lâm Dị cảm thấy như mất đi thứ gì đó. Cảm giác bị cô lập quá mạnh, mạnh đến nỗi Lâm Dị cảm thấy Mao Phi Dương từ khoảnh khắc đó đã rời khỏi thế giới này.

Cảm giác bổ sung trong tiềm thức giống như một ý chí không thể diễn tả, thúc giục anh tìm lại Mao Phi Dương.

“Trước đó, tôi vẫn muốn hiểu rõ một số thứ.”

“Dù không nghĩ đến lớp sương mù dày đặc như bùn, hay những bóng người kỳ lạ trong sương, những cột đèn kỳ quái, ít nhất chúng ta phải hiểu cái cầu thang vô tận lúc nãy là gì chứ?”

“Tôi sợ Mao Tử bị kẹt trong đó không ra được.”

Ngụy Lượng do dự: “Vậy… ít nhất phải đợi chúng ta về ký túc xá chứ?”

Trước khi đến đây, Lâm Dị và mọi người đã biết sẽ bị phân vào các lớp khác nhau, nhưng ký túc xá thì có thể chọn. Vì vậy, họ quyết định sáu người ở cùng một phòng để tiện chăm sóc lẫn nhau.

Ngụy Lượng nghe vậy, liếc nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài giảng đường tối đen, sương mù như tấm chăn phủ kín cả khu học xá. Những hạt mưa lất phất không ngừng đập vào cửa kính rồi trượt theo hướng gió, như có ai đó đang gãi cửa sổ.

“Trời mưa rồi.” Ngụy Lượng nghiêm mặt. “Mưa không lớn, không biết chín giờ tối có tạnh không…”

Trong quy tắc học sinh có quy định, chỉ được về ký túc xá trong khoảng 21:00~22:00. Nếu không về được, bắt buộc phải ở lại lớp qua đêm.

Lâm Dị vô thức liếc nhìn đồng hồ.

20:34.

Rồi lại nhìn ra cửa sổ.

Đen kịt, chẳng thấy gì, chỉ có những hạt mưa lặng lẽ đập vào cửa kính.

Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại, rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Anh thở một hơi, dùng tay áo lau kính, rồi áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài.

Nhưng ngay lúc đó, anh nhìn thấy bóng mình trong kính, khoảng cách giữa bóng và mình rất xa, ước chừng độ dày của kính cửa sổ phải hơn 6cm!

Cỡ này sao?!

Đồng tử anh giãn nở một vòng, hoảng hốt!

Đây là kính chống nổ cấp quân sự?!

Loading...