Quy Tắc Quỷ Dị Chết Chóc: 4016 - 106

Cập nhật lúc: 2025-03-20 23:40:30
Lượt xem: 0

Ngụy Lượng cười hì hì đứng dậy, vỗ vỗ quần: "Hehehe, đi thôi, đi học thể dục."

"Ái chà!" Hắn đột nhiên hét lên một tiếng, làm Lâm Dị giật mình.

"Hả?"

Ngụy Lượng đột nhiên vỗ trán: "Tôi quên mất tôi không có giày!"

"Trong túi cậu không có sao?" Lâm Dị hỏi lại.

Họ có mang theo một ba lô, tối qua vào lớp liền để xuống dưới chân.

"Thôi đi, cậu để giày trong túi à?" Ngụy Lượng bất lực, tiếp tục, "Trong túi tôi chỉ có mấy cái quần lót, lần này ngay cả bánh quy nén cũng không mang."

"Thôi được rồi..." Lâm Dị nhún vai, cuối cùng bổ sung, "Vẫn phải xem tôi."

"Hả?! Cậu... để giày trong túi?" Ngụy Lượng vô cùng kinh ngạc.

Lâm Dị nhìn quanh, tìm được chỗ ngồi tối qua, đi đến lật ba lô của mình và Ngụy Lượng lên.

Rồi mở ba lô của mình, lôi ra một xấp tất, lấy một phần đưa cho Ngụy Lượng.

"Không có giày, có tất. Mặc nhiều đôi tạm vậy?"

"Được thôi, có tất vẫn hơn đi chân đất... sàn trường này khá gồ ghề." Ngụy Lượng không do dự, đưa tay nhận lấy tất, "Ồ, cậu còn mang theo điện thoại?"

"Trong khuôn viên trường này hoàn toàn không có sóng điện thoại, cậu mang theo cũng vô dụng."

"Hơn nữa trong ký túc xá cũng không có ổ cắm... không biết nhà trường cố ý hay vô tình."

Lâm Dị liếc nhìn điện thoại.

"À... tôi biết, cậu nói với tôi rồi mà, nhưng tôi không muốn nộp, nên mang theo thôi."

Nghe Lâm Dị nói vậy, Ngụy Lượng nghĩ có lẽ Lâm Dị muốn đợi rời khỏi khuôn viên trường là lập tức bật máy liên lạc với người nhà, nên không hỏi thêm nữa.

Hắn cúi đầu đi tất, không lâu sau lại hỏi: "Còn nữa không?"

"Còn gì nữa?"

"Tất chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quy-tac-quy-di-chet-choc-4016/106.html.]

"Không phải đưa cậu rồi sao?"

"Chân kia."

Lâm Dị hơi giật mình, lặng lẽ liếc nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhanh chóng bọc kín chân phải, nhìn qua giống như một cái chân giò heo.

"..." Lâm Dị không nhịn được nói, "Đại ca... đừng có bọc hết một chân vậy chứ!"

Ngụy Lượng chép miệng, miễn cưỡng bắt đầu thay tất.

Đột nhiên, Lâm Dị cảm nhận được điều gì đó, hắn liếc nhìn ra cửa sổ.

Phía chân núi dường như lại có một đám mây bay tới.

"Sắp có gió rồi... Lượng Tử, chúng ta nhanh lên... Ừm??"

Hắn thu tầm mắt từ cửa sổ lại, phát hiện Ngụy Lượng đã không còn ở vị trí cũ.

"Gió cái gì, đi thôi đi thôi!" Ngụy Lượng trên bậc thang vẫy tay gọi hắn, thúc giục, "Thôi để ba lô trong lớp đi, nếu bị người ta lấy thì còn có thể đòi nhà trường bồi thường... à không, đòi nhà trường đền tiền, đi thôi đi thôi!"

"Chết tiệt! Cậu thuộc loài ma à, quay đầu một cái đã biến mất rồi?" Lâm Dị vội vàng đặt sách xuống, đuổi theo bước chân Ngụy Lượng.

Rời khỏi lớp, xuống bậc thang, hai người theo đường đi được đánh dấu trên bản đồ, men theo con đường rải sỏi có đèn đường, hướng về phía nhà thi đấu.

Điều thú vị là, theo bản đồ trong quy tắc ứng xử của học sinh, các tòa nhà trong khuôn viên trường đại học S, khoảng cách giữa hai tòa đều gần như nhau.

Đi trên đường, Lâm Dị vừa đi vừa quan sát số hiệu của các cột đèn.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

「Giảng đường-054」、「Giảng đường-065」、「Giảng đường-099」...「Nhà thi đấu-005」、「Nhà thi đấu-071」...

Lâm Dị nhíu mày.

「Xem ra đã đến khu vực nhà thi đấu rồi!」

Hắn nhìn về phía trước, thấy một đoạn dốc quanh co, phía dưới dốc là một vùng đất tương đối bằng phẳng, trên đó xây dựng một tòa nhà khổng lồ hình quả trứng.

Không ngoài dự đoán, đó chính là nhà thi đấu.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Dị đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Loading...