Lương Bảo Trân cảm thấy thuốc nước thấm vào vết thương, từng cơn đau nhói, bị câu nói chẳng đầu chẳng cuối của người đàn ông làm cho mơ hồ: "Cái gì sẽ không thế nữa?"
Nhưng anh đang tập trung bôi thuốc nước, dường như không nghe thấy.
Nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Hứa Thịnh Kiệt đang cúi xuống, Lương Bảo Trân bị anh nắm chặt mấy ngón tay chỉ thấy cảm giác đau nhói biến mất, lòng bàn tay ngược lại ngứa ngáy.
...
Ngày hôm sau, Lương Bảo Trân mới biết tại sao Hứa Thịnh Kiệt lại nhất quyết bắt cô mách lẻo với anh.
Hứa Thịnh Kiệt tranh thủ giờ trưa đến nhà chú ba Hứa Minh Lương. Lương Bảo Trân cũng không biết anh nói thế nào, sau khi về chỉ nói rằng họ sẽ không đến gây phiền phức nữa, tiện thể còn moi được của Hứa Minh Lương một đồng.
"Gọi là moi là sao?" Hứa Thịnh Kiệt nghiêm mặt: "Đây là tiền thuốc của em."
Lương Bảo Trân nhìn vết thương trên lòng bàn tay mình sắp lành hẳn, không dám lên tiếng: "Thế thì họ không tức c.h.ế.t à?"
Một đồng đấy, chắc là muốn mạng của Hứa Minh Lương keo kiệt như quỷ.
"Thì ông ấy cũng phải chịu thôi." Hứa Thịnh Kiệt uống một ngụm nước, thấy em trai em gái tan học về.
Hứa Thịnh Vĩ vừa ném cặp xuống đã chạy đến mách anh trai, hai chân quẩy mấy cái, nhào đến bên anh cả: "Anh ơi, hôm nay Vương Thiết Đản nói em lùn."
Hứa Thịnh Kiệt đặt bát sắt xuống, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Đã lớn thế này rồi còn mách lẻo."
Hứa Thịnh Vĩ mười ba tuổi:?
Lương Bảo Trân hai mươi tuổi:? Anh hôm qua còn bảo em mách lẻo mà.
"Anh, anh bảo nếu bị bắt nạt thì về mách anh, anh sẽ báo thù cho chúng em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-87.html.]
"Đó là chuyện lúc em năm tuổi, bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi? Hơn nữa, mấy đứa trẻ con các em cãi nhau mà anh cũng phải đi à?"
Năm đó bố mẹ nhà họ Hứa mất, trong nhà chỉ có một mình Chu Vân là người lớn, Hứa Thịnh Kiệt là anh cả nên cũng tự giác gánh vác trách nhiệm. Sợ em trai em gái bị bắt nạt ở những nơi mình không nhìn thấy, anh đã đặc biệt dặn dò hai đứa nhiều lần là có chuyện gì cũng phải nói với mình, đừng chịu ấm ức trong lòng.
Anh không có gì khác, chỉ là không chịu được cảnh người nhà mình bị bắt nạt, nhất định phải trả thù.
"Thế cũng không sao, em cũng nói anh ấy béo!" Hứa Thịnh Vĩ đắc ý, công kích lẫn nhau, ai mà chẳng biết!
"Tiểu Nhã đâu?" Hứa Thịnh Kiệt thấy em trai đắc thắng nhướng mày, theo lệ hỏi thăm em gái: "Nếu có chuyện gì bị bắt nạt thì nhớ nói."
"Không có, anh ơi, không ai bắt nạt em!" Hứa Thịnh Nhã đang ăn khoai lang nướng, cắn từng miếng nhỏ, ngọt đến chảy nước. Cuối tháng gạo trong nhà cũng hết, dù sao trong nhà cũng thêm một miệng ăn. Hai ngày cuối cùng, đều ăn khoai lang ngô, chỉ chờ đầu tháng sau đi lĩnh gạo.
Ngày trạm lương phát gạo trời còn tối, như thể bị đổ một lớp mực xanh đậm, những người vốn còn đang trong giấc mộng đều cầm sổ gạo dậy sớm đi xếp hàng.
Nhà họ Hứa trước giờ đều là Hứa Thịnh Kiệt đi, người xếp hàng đông lại chen chúc, anh không cho Chu Vân và hai đứa nhỏ đi theo. Nhưng lần này Lương Bảo Trân cố tình đi theo.
Từ trước đến nay, cô chỉ theo bố mẹ và anh trai đến trạm lương của xã để nộp thóc vào mùa hè, cả làng chở thóc đi nộp cân chứ chưa từng thấy cảnh người thành phố mua gạo. Hơn nữa bây giờ cô không có định mức lương thực, không thể không đi giúp một tay.
Mặc dù Hứa Thịnh Kiệt có thể không cần cô giúp.
Chu Vân lấy sổ gạo trong nhà đưa cho Lương Bảo Trân, dặn dò hai người một câu: "Xem may mắn có xếp được gạo mới không, ngoài ra xem có lương khô gì không, đổi mấy cân phiếu gạo lấy về."
Hứa Thịnh Kiệt biết hết mọi thủ tục nhưng Chu Vân vẫn thích lải nhải vài câu trước khi anh ra khỏi cửa, cuối cùng chỉ vào túi bột mì và thùng đựng dầu trên mặt đất dặn hai người trên đường cẩn thận.
Một tay cầm hai thứ, Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân nhập vào đoàn người đi mua gạo ở trạm lương, trên đường gặp hàng xóm chào hỏi rồi cùng đi.
Lương Bảo Trân nắm chặt cuốn sổ gạo bìa đỏ bọc màng nhựa trong tay, trên đó có dòng chữ mạ vàng "Chứng nhận cung cấp lương thực dầu ăn cho cư dân thành phố". Sự tò mò thôi thúc khiến cô không ngừng lật ra xem, chỉ thấy bên trong là tình hình mua gạo của nhà họ Hứa mỗi tháng trước đây, đều đóng dấu làm bằng chứng.