Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn - Thủ trưởng, vợ anh dắt con đến tìm rồi!!! - Chương 272: Ngoại truyện Cố Tưởng 3

Cập nhật lúc: 2025-06-19 08:29:53
Lượt xem: 277

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôm ông ngoại xong, hai cục cưng nhỏ đi tìm cậu, nắm tay nhau bước những bước chân nhỏ xíu leo lên lầu, đi gọi cậu xuống ăn cơm.

Tô Chiêu Chiêu hỏi Cố Niệm: "Tiểu Quân đâu, sao không đến?"

"Đơn vị có việc, anh ấy đã gọi điện báo rồi. À mà mẹ ơi, anh con có nói khi nào về không?"

"Chắc mấy ngày này thôi."

"Không có tin chắc chắn ạ?"

Tô Chiêu Chiêu liếc cô một cái: "Hỏi rõ thế, chẳng lẽ con cũng muốn giới thiệu đối tượng cho nó?"

Cố Niệm cười hì hì: "Con mới không thèm giới thiệu cho anh ấy, tự nhiên làm mất lòng người ta."

Đồng chí Cố Tưởng sắp ba mươi tuổi rồi mà đến giờ vẫn chưa dẫn đối tượng về nhà, toàn tâm toàn ý lo cho công việc, mấy ‘người nhiệt tình’ trong khu tập thể muốn mai mối cho an cũng ít dần đi, mọi người đều đang đoán, không biết bao giờ anh mới kết hôn.

Tô Chiêu Chiêu bây giờ không còn phải đối phó với những lời mời mai mối nữa.

Đồng chí Cố Tưởng đã trở thành thành công trở thành quả b.o.m nổ chậm của nhà họ Cố.

Cố Tưởng về nhà vào nửa đêm ngày thứ Sáu, khi về thì cả nhà đã ngủ hết rồi. Anh vào nhà không làm phiền ai, cũng không lên lầu, thậm chí không bật đèn, định về thẳng phòng ở tầng một để ngủ, nhưng khi đi ngang qua cầu thang, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân, rồi đèn cầu thang bật sáng.

Anh ngẩng đầu: "Bố, con làm bố thức giấc à."

Cố Hành bước xuống lầu: "Bố có ngủ được đâu, tay con không sao chứ?"

Cố Tưởng vô thức cúi đầu nhìn tay trái của mình: "Biết ngay không giấu được bố, là lãnh đạo của con nói với bố à?"

Cố Hành hừ một tiếng: "Có gì mà bố không biết về con? Bị thương cũng không gọi điện về báo một tiếng, mẹ con mỗi lần hỏi con đều nói tốt."

"Con không muốn mẹ lo lắng mà, có nghiêm trọng đâu." Anh giơ tay cho bố xem: "Bác sĩ bảo nghỉ ngơi một thời gian là được rồi, bố không nói với mẹ chứ?"

"Không nói, con còn không muốn bà ấy lo lắng, chẳng nhẽ bố lại muốn?" Cố Hành vẫy tay bảo anh đi theo mình vào bếp: "Bố biết không nghiêm trọng nên không nói với mẹ, nếu nghiêm trọng bố cũng không giấu giúp đâu."

Cố Tưởng cười khì khì: "Con biết rồi."

Cố Hành lấy ra hai quả trứng và một nắm mì sợi từ trong tủ: "Mì trứng nhé?"

Cố Tưởng gật đầu, không khách sáo với bố, dù sao anh đã đói từ lâu: "Vâng, cảm ơn bố."

"Phía sau vườn có hành lá mẹ con trồng, ra hái vài cọng vào."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cố Tưởng đáp lời, mở cửa sau bếp, ngắt hai cọng từ phía sau.

Khả năng nấu ăn của Cố Hành cũng khá, những năm gần đây cứ ở nhà là ông lại vào bếp, coi như đã luyện thành thạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thu-truong-vo-anh-dat-con-den-tim-roi/chuong-272-ngoai-truyen-co-tuong-3.html.]

Một lãnh đạo lớn như ông lại vào bếp nấu ăn ở nhà, nói ra chắc không ai tin.

Món mì trứng đơn giản, Cố Tưởng ăn ngon lành.

Ăn xong mì, Cố Hành hỏi một số chuyện công việc, rồi bảo anh về phòng nghỉ ngơi.

Lên lầu vào phòng, nhìn thấy vợ đang ngủ say, ông lại nằm xuống.

Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu xuống lầu, nhìn thấy Cố Tưởng thì giật mình.

"Con về từ khi nào?"

Cố Tưởng vỗ vỗ hai đứa em trai còn muốn ‘thảo luận nhân sinh’ tiếp với mình, đứng dậy nói: "Về từ nửa đêm hôm qua, bố còn dậy nấu cho con một bát mì đó."

Tô Chiêu Chiêu liếc Cố Hành một cái: "Sao ông không gọi tôi dậy?"

"Đằng nào tỉnh dậy cũng gặp được, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì."

Tô Chiêu Chiêu không để ý đến anh, kéo Cố Tưởng hỏi han đủ thứ.

Khoảng mười một giờ hơn, Nghiêm Quang đến.

Chỉ có một mình ông.

Mười mấy năm không gặp, ông đã thay đổi rất nhiều, già đi không ít.

Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đón ông vào nhà: "Vợ con anh sao không đi cùng?"

Nghiêm Quang cười nói: "Nhà có khách đến, họ không đi được."

Khách đến nhà không mời mà đến, mà không phải ai khác, chính là bố vợ và mẹ vợ của ông.

Năm xưa khi rời đi đã đoạn tuyệt quan hệ, mười mấy năm không gặp, hai ông bà già không biết từ đâu nghe tin họ trở về, sáng nay đã đến rồi, lính gác cổng không cho vào, hai ông bà già cứ ngồi ở cổng, khiến người ta hiếu kỳ, Vu Huệ Tâm năm xưa hận, bây giờ nhìn hai ông bà già đi như thế cũng mềm lòng, đã đón hai ông bà vào nhà.

Khi ông đi, Vu Huệ Tâm đã kéo ông ra một bên, còn dặn ông hỏi thăm xem Cố Tưởng đã có đối tượng chưa.

Nghĩ đến đây, ông ngẩng đầu nhìn Cố Tưởng.

Trông đẹp trai thật! Hơn cả bố anh năm xưa.

Như thế này sao có thể không có đối tượng chứ?

Mấy người đàn ông nói chuyện, Tô Chiêu Chiêu không tham gia, gọi điện đến nhà ăn giục suất ăn đã đặt rồi đi ra một bên.

Đợi suất ăn mang đến, Tô Chiêu Chiêu nâng chén mời Nghiêm Quang một ly, cảm ơn ông năm xưa đã chiếu cố thầy Bạch.

"Là chuyện nên làm mà. Những năm qua nếu không có lão Cố lo liệu giúp tôi, bây giờ tôi cũng không về được, thầy Bạch là người tốt, lại có học thức, kiến thức rộng rãi, cũng giải đáp cho chúng tôi không ít thắc mắc…"

Loading...