Lúc Nghiêm Quang về thì hai mẹ con đã làm xong bữa tối, đồ đạc trong nhà cũng đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn lại một số thứ cần dùng, đến lúc đó chỉ cần nhét vào túi là có thể lên đường.
Khi ăn cơm, Vu Huệ Tâm nói về con trai: "Nếu Học Văn và vợ nó mà cũng được điều về Hải Thành thì tốt quá."
Nghiêm Quang liếc bà một cái: "Hai vợ chồng nó đang làm tốt, điều về Hải Thành làm gì?"
"Nơi nào có thể sánh bằng Hải Thành chứ." Vu Huệ Tâm lườm ông một cái: "Quanh năm suốt tháng, ngay cả cháu trai cũng không gặp được mặt, ông không nhớ nó à?"
Nói không nhớ là không thể, Nghiêm Quang nói: "Nếu bà nhớ con cháu, đợi về Hải Thành, cứ bảo chúng nó mang con đến cho bà."
Vu Huệ Tâm: "Chỉ có thể thế thôi, ở đây điều kiện khó khăn, đứa bé còn nhỏ, trước đây cũng không dám ép chúng, vẫn là Hải Thành tốt hơn…"
Vu Huệ Tâm không kìm được lại nói về sự phồn hoa của Hải Thành, Nghiêm Mộc Lỵ nghe mà mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Nói chuyện xong về Hải Thành, Vu Huệ Tâm nhớ đến gia đình Cố Hành, bà không kìm được liếc nhìn con gái mình…
Đến tối nằm trên giường, bà liền nói chuyện với Nghiêm Quang: "Lần trước hình như tôi nghe ông nói con trai cả của Quân trưởng Cố vẫn chưa kết hôn phải không?"
Nghiêm Quang đang lên dây cót đồng hồ, nghe vậy không ngẩng đầu lên nói: "Năm ngoái thì lão Cố có nói qua, bây giờ thì không biết thế nào, có khi kết hôn rồi cũng nên, hình như nó còn lớn hơn Tiểu Văn một tuổi. Bà hỏi cái này làm gì?". Nói xong, ông liếc bà một cái.
"Tôi hỏi chơi thôi, không có gì, ngủ đi." Nói xong, bà nằm xuống.
Nghiêm Quang đặt đồng hồ xuống. Làm vợ chồng nhiều năm, làm sao ông có thể không biết tâm tư của bà, chỉ là cảm thấy nghĩ cũng vô ích, thứ nhất tuổi tác của hai đứa trẻ chênh lệch hơi lớn, thứ hai, vợ ông và con trai cả của nhà lão Cố không hợp nhau, người ta chắc cũng không ưa bà, ông đâu phải không biết, cho dù Cố Tưởng bây giờ vẫn chưa kết hôn, chưa có đối tượng, chuyện này cũng không thực tế.
Nghĩ đến đây Nghiêm Quang lắc đầu, nằm xuống ngủ.
…
Ga tàu hỏa Hải Thành.
"Oa! Mẹ ơi, ga tàu hỏa Hải Thành cũng to quá! Lớn hơn bên mình nhiều!" Nghiêm Mộc Lỵ cảm thấy giống như mắt mình không đủ nhìn, ở đây đông người quá rồi!
Trên gương mặt mệt mỏi của Vu Huệ Tâm lộ ra nụ cười mãn nguyện: "Đây là Hải Thành, đừng có làm quá lên mà bị người ta cười cho, cái gì mà chỗ này chỗ kia, đây mới là quê hương của con đấy."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nghiêm Mộc Lỵ cũng không để ý lời mẹ nói, khoác tay Vu Huệ Tâm tự mình ngắm nhìn.
Thầy Bạch đi cùng đường chào tạm biệt gia đình Nghiêm Quang, những năm qua nhờ có Phó sư trưởng Nghiêm, nếu không cuộc sống của những người như họ sẽ không được tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thu-truong-vo-anh-dat-con-den-tim-roi/chuong-272-ngoai-truyen-co-tuong-2.html.]
Đợi Nghiêm Quang nói chuyện xong với thầy Bạch, Nghiêm Mộc Lỵ mới nói: "Thầy ơi, khi nào có thời gian, em sẽ đến trường tìm thầy ạ."
Thầy Bạch cười gật đầu, xách túi hành lý đi.
Đợi ông đi xa, Vu Huệ Tâm mới hỏi Nghiêm Quang: "Khu quân sự chắc có xe đến đón chúng ta chứ?"
Nghiêm Quang xách hành lý đi về phía trước: "Nếu không có xe thì chúng ta tự đi, đâu phải không tìm được chỗ."
Nghiêm Mộc Lỵ mắt tinh, thoáng cái đã nhìn thấy chiếc xe jeep đang chạy về phía này ở đằng xa, cô kéo tay mẹ lay lay: "Kia có phải không ạ?"
Vu Huệ Tâm cười nói: "Chắc là đến đón chúng ta đấy."
Quả nhiên, chiếc xe jeep dừng lại trước mặt họ.
…
Cố Hành vừa vào cửa đã thấy Tô Chiêu Chiêu từ trên lầu xuống, ông nhướng mày, cười nói: "Chủ nhiệm Tô hôm nay về sớm nhỉ."
Tô Chiêu Chiêu đi đến bên bàn trà pha một tách trà: " Quân trưởng Cố cũng vậy."
Cố Hành treo mũ quân đội lên: "Nghiêm Quang hôm nay đến, đợi anh ấy nghỉ ngơi hai ngày, tôi định thứ Bảy tuần này mời anh ấy đến ăn cơm."
"Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện bảo nhà ăn mang một bàn tiệc đến." Tô Chiêu Chiêu đưa tách trà đã pha xong qua.
Nửa tháng trước bà đã biết tin Nghiêm Quang sẽ được điều về từ miệng Cố Hành, và cả thầy Bạch nữa, nghe nói cũng sẽ trở lại trường nhậm chức.
Bà còn định đợi thầy Bạch ổn định xong, tìm thời gian đến thăm ông.
Trước bữa tối, Cố Niệm đưa con trai và con gái trở về.
Hai cục cưng nhỏ vừa vào nhà đã chạy đến chỗ ông ngoại, dang tay đòi bế.
"Ông ngoại, ông ngoại."
Cố Hành mỗi tay một đứa: "Hôm nay ở mẫu giáo có ngoan không?"
"Ngoan ạ~" Giọng trẻ con non nớt, cuối câu còn kéo dài một cái, Cố Hành nghe mà cảm thấy lòng mềm nhũn.