Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn - Thủ trưởng, vợ anh dắt con đến tìm rồi!!! - Chương 272: Ngoại truyện Cố Tưởng 1

Cập nhật lúc: 2025-06-19 08:29:48
Lượt xem: 259

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa thu năm 1976.

Bắc Đại Hoang, nông trường quân sự.

Vừa vào thu, mùa đông ở Bắc Đại Hoang đã lạnh đến nỗi người ta phải mặc áo bông mỏng, Nghiêm Mộc Lỵ ôm chặt hộp cơm vào lòng, chạy nhanh vào một căn nhà đất thấp.

Vừa vào nhà, cô liền lấy hộp cơm nhôm trong lòng ra, tươi cười nhìn thầy giáo Bạch đang thu dọn hành lý nói: "Thầy ơi, hôm nay nhà em gói sủi cảo, em gói cho thầy một bát, thầy ăn nhanh đi ạ."

Thầy Bạch dừng tay thu dọn hành lý, trên gương mặt đen sạm, gầy gò nở một nụ cười nhạt: "Cẩn thận mẹ em lại mắng em đấy."

Nghiêm Mộc Lỵ nhếch khóe môi: "Không sợ đâu ạ, mẹ em chỉ được cái mạnh miệng thôi, thật ra mẹ thương em lắm."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nghiêm Mộc Lỵ mở hộp cơm, lấy một cái bát lớn từ trong ra, đổ thẳng sủi cảo vào, rồi đặt một bát sủi cảo đầy lên bàn trước mặt thầy Bạch: "Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, mẹ em làm nhiều lắm, còn bảo mang lên tàu ăn nữa. À đúng rồi, thầy ơi, thầy cũng đi cùng chuyến tàu với chúng em phải không?"

Thầy Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

Nghiêm Mộc Lỵ lộ vẻ ngưỡng mộ:"Em nghe mẹ kể về Hải Thành từ lâu lắm rồi, mẹ bảo Hải Thành phồn hoa lắm, cái gì cũng có, trên đường toàn là người đi xe đạp, trung tâm thương mại thì rất to! Có hẳn hai tầng lận đấy! Mẹ còn từng dẫn em đi dạo nữa cơ. Tiếc là hồi đó em còn nhỏ, chẳng nhớ được gì cả. Nhưng lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng được trở về rồi!"

Một làn gió thổi vào từ cửa, thầy Bạch nheo mắt lại, khẽ cảm thán: "Đúng vậy, cuối cùng… cũng có thể về nhà rồi."

Bấy nhiêu năm trải qua… cứ như một giấc mơ.

Chỉ là giấc mơ này quá dài, dài đến nỗi ông suýt chút nữa bỏ cuộc, may mà ông đã chờ đợi được.

Cuối năm ngoái, ông được minh oan, vì một số vấn đề của đơn vị cũ, ông tạm thời được điều đến trường trung học ở đây làm giáo viên, chưa đầy một năm, ông đã nhận được thông báo khôi phục công tác, yêu cầu ông trở lại trường báo cáo.

Thầy Bạch mơ hồ cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra…

Nếu lão Hồ còn sống thì tốt rồi, chắc chắn ông ấy cũng sẽ được phục hồi công việc.

Nghĩ đến đây, ông nói với Nghiêm Mộc Lỵ: "Sách giáo khoa cấp ba đừng bỏ đi nhé, sau khi về, phải thường xuyên lấy ra ôn tập."

Nghiêm Mộc Lỵ chớp mắt: "…Thầy ơi, em tốt nghiệp rồi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thu-truong-vo-anh-dat-con-den-tim-roi/chuong-272-ngoai-truyen-co-tuong-1.html.]

Năm nay cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cũng không ai giám sát việc học của cô nữa, sao lại phải ôn tập…

"Tốt nghiệp rồi cũng phải xem." Thầy Bạch cũng không tiện nói ra suy đoán của mình, những năm tháng trải nghiệm đã cho ông biết tầm quan trọng của việc làm nhiều nói ít, nhưng lại sợ học trò của mình thật sự bỏ bê việc học, nên không kìm được mà bắt đầu cằn nhằn.

Nghiêm Mộc Lỵ méo mặt nghe thầy giảng bài, biết thế lúc nãy cô mang đồ ăn đến rồi chạy đi luôn rồi, sao lại nghĩ quẩn mà ngồi trò chuyện với thầy chứ!

Ai nói thầy Bạch ít nói vậy?

Thật nên để những người đó đến nghe một lần.

Nghiêm Mộc Lỵ chỉ đành ậm ừ gật đầu, nhân lúc thầy Bạch uống nước, vội nói: "Bánh nguội mất rồi, thầy ăn nhanh đi, em có chút việc nên đi trước đây, hẹn mai gặp ạ!"

Nói xong, cô vội vàng cầm hộp cơm chạy mất.

Khi cô về đến nhà, mẹ cô, đồng chí Vu Huệ Tâm, đang thu dọn đồ đạc, thấy cô lén lút vào nhà, bà không vui liếc cô một cái: "Con làm gì mà như ăn trộm thế?"

Nghiêm Mộc Lỵ chắp tay sau lưng cười hì hì với mẹ: "Mẹ lại dọn dẹp gì thế, không phải đã dọn xong rồi sao ạ?"

"Không phải tại bố con thì ai, thứ cũ nát gì cũng muốn mang đi." Vu Huệ Tâm bực mình không chịu nổi, cầm một chiếc áo đã bạc màu vắt trên ghế lên nói: "Cái áo này, bao nhiêu năm rồi, lúc giặt mẹ còn sợ lỡ tay làm rách mất. Mẹ bảo bỏ đi, ông ấy không cho, còn lén nhét vào túi hành lý của mẹ."

Đi ngang qua cửa bếp, Nghiêm Mộc Lỵ đặt hộp cơm lên bếp, chạy nhanh đến trước mặt mẹ, cầm lấy chiếc áo sơ mi nói: "Bố muốn mang đi thì mẹ cứ để bố mang đi, mẹ đâu phải không biết bố bao giờ cũng tiết kiệm, vả lại, chiếc áo này đâu có vá víu gì đâu."

Nói xong, cô liếc mẹ một cái: "Mẹ ơi, con thấy tư tưởng tiểu tư sản của mẹ lại bắt đầu nảy mầm rồi đấy."

Vừa nói xong, Vu Huệ Tâm bộp một cái vào lưng cô: "Nói linh tinh gì thế! Chê mẹ con những năm nay dọa con ít quá à?"

Nghiêm Mộc Lỵ xoa xoa vai bị đánh, mặt nhăn như bánh bao.

Vu Huệ Tâm cũng không nỡ đánh thật, đánh yêu con một cái xong liền nói: "Về Hải Thành, trước tiên phải giải quyết vấn đề công việc của con, sau khi vào đơn vị, không thể nói năng lung tung như bây giờ được, chính sách phía trên thay đổi liên tục, ai biết sau này có còn xảy ra chuyện gì nữa không…"

Nói đến đây bà dừng lại: "Dù sao thì, con phải chú ý đấy."

Bấy nhiêu năm, mấy chữ ‘chú ý đấy’ này, có thể nói là đã khắc sâu vào xương cốt của cô.

Nghiêm Mộc Lỵ bĩu môi, bố bảo mẹ nói năng chú ý, mẹ bảo cô chú ý, trong nhà này, ý thức giai cấp còn chưa đủ rõ ràng sao?

Loading...