Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 567: Chị em phản mục

Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:05:17
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đó đều là chuyện về sau.

Từ Quế Phương lúc này vẫn chưa biết đứa con trai bà hết mực yêu thương đang bị ném xuống cống rãnh hôi thối.

Bà giận dữ đập cửa nhà họ Dương.

"Chị, Chu Chiêu Chiêu đâu?" Từ Quế Phương vừa vào cửa đã quát Hứa Quế Chi.

"Từ Quế Phương, em nói chuyện với chị như vậy sao?"

Không ngờ trước khi Hứa Quế Chi kịp lên tiếng, một người từ phòng khách bước ra, lạnh lùng nhìn bà.

Từ Quế Phương suýt quỳ xuống vì sợ.

"Chị... chị dâu, sao chị dâu có nhà?" Từ Quế Phương run rẩy nói.

Trong nhà Hứa Quế Chi, bà sợ nhất hai người, một là Dương Duy Lực, hai là Dương Quyền Đình.

...

...

Hai cha con tuy tính cách khác nhau, nhưng thủ đoạn xử lý việc đều khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đặc biệt Từ Quế Phương năm xưa làm nhiều việc có lỗi với nhà họ Dương, tố cáo, dẫn đầu dán đại tự báo đấu tố Dương Quyền Đình...

Những chuyện này Từ Quế Phương và con cái làm không ít, đặc biệt lúc Vương Trấn Hải đắc chí, việc Dương Quyền Đình bị điều đi cũng do hắn một tay thúc đẩy.

Sau khi Dương Quyền Đình bị điều đi, Vương Trấn Hải thậm chí còn muốn dọn vào tứ hợp viện của nhà họ Dương.

Cũng lần đó, Vương Trấn Hải bị Dương Duy Lực dạy cho một bài học nhớ đời, không dám đụng đến tứ hợp viện nữa.

Hắn không ở được thì cũng không để người khác ở.

Vì vậy khi nhà họ Dương trở về, tứ hợp viện vẫn nguyên vẹn hơn nhà khác.

Dĩ nhiên, Dương Duy Lực khi đó dạy Vương Trấn Hải thế nào, đến giờ vẫn là bí ẩn.

Vương Trấn Hải nhất quyết không nói mình bị dạy dỗ ra sao.

Người khác càng không dám hỏi Dương Duy Lực.

Nên chuyện này đến nay vẫn là ẩn số.

Dù Dương Quyền Đình không bạo lực như Dương Duy Lực, nhưng khi ông ra tay còn đáng sợ hơn.

Từ Quế Phương vừa thấy ông mặt lạnh đã sợ.

"Đây là nhà tôi, lẽ nào tôi không nên ở đây?" Dương Quyền Đình nhìn bà lạnh lùng nói.

"Không, không phải." Từ Quế Phương vội vàng nịnh nọt cười, lại liếc mắt với Hứa Quế Chi, "Chị."

"Mắt em làm sao?" Hứa Quế Chi cười nhạt nói, "Có vấn đề thì đi bệnh viện khám đi."

"Không, em muốn nói chuyện riêng với chị." Từ Quế Phương nói.

"Có gì nói ở đây đi, đều không phải người ngoài." Hứa Quế Chi vừa cắt tỉa cành hoa vừa nói.

"Thì... Thúy Thúy biến mất rồi?" Từ Quế Phương nhỏ giọng, "Em... em muốn hỏi Chiêu Chiêu, xem nó biết Thúy Thúy đi đâu không?"

"Nó ở nhà trông con, biết gì?" Hứa Quế Chi nói, "Thúy Thúy lớn đầu rồi, không phải đi làm à?"

"Không thể, sáng nay Trấn Hải đi tìm không thấy." Từ Quế Phương nói, "Chủ nhà bảo nó trả phòng rồi, không biết đi đâu?"

"Trấn Hải mới ly hôn hôm qua, sáng nay đã chạy đến chỗ Thúy Thúy làm gì?" Hứa Quế Chi dừng kéo, nhìn Từ Quế Phương nói.

Từ Quế Phương nghẹn lời.

Không lẽ nói Vương Trấn Hải dù ly hôn nhưng vẫn không buông tha, muốn quấy rối Vương Thúy Thúy?

Hứa Quế Chi nhìn bà lạnh lùng: "Nếu Trấn Hải là con em, thì em nên quản lý tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-567-chi-em-phan-muc.html.]

"Đã ly hôn thì đừng quấy rối nữa." Hứa Quế Chi nói, "Còn Thúy Thúy đi đâu? Nó lớn rồi, chân dài trên người, muốn đi đâu thì đi."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Ơn nghĩa cũng trả hết rồi, em còn muốn gì nữa?" Hứa Quế Chi nói, "Sau này em cũng đừng đến nhà tôi nữa, tôi không có em gái như em."

"Chị." Từ Quế Phương trợn mắt nhìn Hứa Quế Chi, khóc nói, "Hồi bố mẹ mất, có dặn chị chăm sóc em."

"Ừ, lúc đó em mới mười hai tuổi, không tự lo được." Hứa Quế Chi nói, "Nên chị mang em theo, cùng chị dâu nuôi em lớn."

"Nhưng em?"

Loạn luân không nói, cuối cùng nhất định lấy Vương Hữu Phúc? Chị nói gì cũng không nghe.

"Hơn nữa, lúc đó hai nhà không phải đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?" Bà bình tĩnh nói, "Chị còn cho em gọi một tiếng chị, đã là nhờ ơn bố mẹ."

"Rốt cuộc, chị vẫn oán chuyện mấy năm đó," Từ Quế Phương khóc nói, "Nhưng chúng em không xin lỗi rồi sao? Bây giờ mọi người không đều ổn cả sao?"

Tại sao?

Tại sao không thể bỏ qua chuyện này?

Tại sao cứ phải khư khư giữ lấy?

"Mấy năm nay chúng em chưa đủ khổ sao?" Bà khóc nói, "Cái sân này nếu không nhờ chúng em, có thể giữ được tốt thế này sao?"

"Chuyện năm đó, em cũng không muốn," Từ Quế Phương vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực, "Nhưng em cũng có con, nếu không đoạn tuyệt với chị, lẽ nào để cả nhà em cùng chị đi lao động sao?"

Vì sao?

Nhưng dù vậy, đoạn tuyệt là được. Vậy mà Từ Quế Phương đã làm gì?

Tố cáo Dương Quyền Đình, lại còn đá văng.

Thậm chí còn muốn chiếm đoạt tứ hợp viện.

Nhà khác đoạn tuyệt là xong, họ lại giẫm lên nhà họ Dương mà leo cao.

"Em luôn có lý." Hứa Quế Chi cười, "Từ nhỏ đến lớn, dù em làm sai chuyện gì, đều là lỗi của người khác, em luôn đúng."

"Đã đoạn tuyệt từ lâu, giờ cũng không cần hàn gắn nữa," em đi đi."

"Chị thật nhẫn tâm." Từ Quế Phương khóc nói, "Muốn đoạn tuyệt cũng được, chị chia gia tài bố mẹ để lại cho em, chúng ta cắt đứt sạch sẽ."

"Gia tài gì?" Hứa Quế Chi tức đến phát cười.

"Đừng tưởng em nhỏ không biết gì," Từ Quế Phương nói, "Nhà họ Hứa dù sao cũng là danh gia Giang Nam, dù ông nội hiến tất cả tài sản cho kháng chiến, nhưng không để lại chút gì cho con cháu phòng thân sao?"

"Phòng thân?" Hứa Quế Chi nhìn xa xăm, "Ở thời buổi đó, thứ phòng thân cũng có thể là thuốc độc."

Ông nội nói, con cháu tự có phúc của con cháu.

Đã hiến thì hiến cho hết.

"Kỷ vật mẹ để lại cho em, lúc em lấy chồng chị đã đưa hết rồi." Nếu em còn muốn, thì đi xin chính phủ."

Đồ đã hiến, sao có thể đòi lại?

"Hừ, em biết chị ích kỷ nhất rồi." Từ Quế Phương tức giận nói, "Nhà em giờ không bằng nhà chị, nên chị muốn nói gì thì nói."

"Nói với con bé Thúy Thúy, nó trốn đi thì đừng để em gặp lại."

Bằng không, gặp một lần chửi một lần.

"Đời em bất hạnh nhất là có người chị ích kỷ như chị." Từ Quế Phương khóc nói, "Từ nay về sau, chúng ta ai đi đường nấy, không qua lại."

"Đại tiểu thư họ Hứa từ nhỏ đã cao quý, em không với tới nổi."

"Ba mươi năm bên kia sông, ba mươi năm bên này sông, chúng ta cứ chờ xem."

"Các người không thể đắc ý mãi đâu."

Một ngày nào đó, một ngày nào đó, bà sẽ đứng trước mặt Hứa Quế Chi, nhìn bà cầu xin mình!

"Em..."

Loading...