Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 192: Trai Bao

Cập nhật lúc: 2025-03-28 22:29:22
Lượt xem: 6

Trương thị lại như điên cuồng đi tìm một chỗ giấu của quý khác, nơi mà bà ít khi động tới, chứa đựng tiền mua quan tài của bà.

Bà chạy ra nhà vệ sinh phía sau, nhà vệ sinh nông thôn thường được xây bằng đá.

Kho báu của bà được giấu dưới những viên đá này.

Trương thị cười.

Nơi này, không ai có thể nghĩ tới.

Bà tự tin ngồi xổm xuống, không quan tâm mùi hôi thối, nhấc viên đá lên.

Dưới đó là một chiếc hộp sắt.

Khóe miệng Trương thị nhếch lên đầy châm biếm.

Gừng càng già càng cay.

...

Chu Mẫn Mẫn dù có xảo quyệt đến đâu cũng không ngờ bà giấu đồ ở nhà vệ sinh, bởi cô ta luôn ghét nơi này nhất.

"Thối quá," Trương thị không biết rằng, trên chiếc xe đang chạy đi nơi khác, Chu Mẫn Mẫn khinh bỉ nói, "Bà ấy sẽ không bao giờ biết tôi phát hiện ra chỗ giấu đồ như thế nào."

Càng không thể biết, cô ta không lấy đi thỏi vàng trong hộp, mà chỉ đổi chỗ giấu, thay bằng viên đá.

Còn lúc này, Trương thị cầm chiếc hộp nặng trịch, lòng lại yên tâm phần nào.

Nhưng khi mở hộp ra, bà phát hiện bên trong không phải vàng, mà là... đá.

"Chu Mẫn Mẫn!" Trương thị gào lên.

Nếu Chu Mẫn Mẫn ở đây, chắc chắn sẽ bị Trương thị cắn c.h.ế.t ngay lập tức.

Tiếc là cô ta không có mặt.

Và cũng không thấy được sau khi hét tên cô, mặt Trương thị bắt đầu co giật không kiểm soát.

Đúng, đây là dấu hiệu của đột quỵ.

Trương thị không muốn bị đột quỵ, nhưng điều này không phải do bà quyết định.

Đầu tiên là mặt co giật, sau đó đến một cánh tay...

"Không tốt rồi, Trương thị bị đột quỵ!" Lúc này, Trương thị nghe thấy ai đó hét lên.

May mắn thay, hàng xóm phát hiện kịp thời, lập tức kêu cứu.

Dù Trương thị độc ác, nhưng gặp chuyện như vậy, dân làng vẫn nhiệt tình đưa bà đến thầy lang.

Châm vài mũi, tay và mặt Trương thị đỡ co giật.

Nhưng miệng vẫn nói không rõ.

"Châu Mần Mần (Chu Mẫn Mẫn) ăn cắp tiền của tôi." Trương thị giận dữ gào lên.

Nhưng ngay lập tức im bặt.

"Đã thế này rồi còn không yên?" Thầy lang nghiêm mặt, "Bà muốn nằm liệt giường cả đời sao?"

Trương thị im miệng.

Nhưng trong lòng m.á.u chảy thành sông.

Bà làm gì có nhiều tiền, chỉ là trước đây Chu Chính Văn thường cho, nhưng cũng không cho thỏi vàng.

Trương thị gan lớn, số vàng này bà ăn cắp từ nhà địa chủ những năm cải cách ruộng đất.

Bà từng trải qua thời đó, biết chỉ có vàng là an toàn nhất.

Ngay cả những năm đói kém, bà cũng không đem vàng ra đổi gạo.

Những thỏi vàng yên ổn nằm dưới hố xí suốt bao năm.

Nhưng giờ, tất cả đã bị Chu Mẫn Mẫn lấy đi.

Đồ bạc bẽo, giá như năm đó bóp c.h.ế.t cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-192-trai-bao.html.]

Trương thị tức đến thở gấp.

Trong khi đó, Chu Chiêu Chiêu nhìn thứ đặt trước mặt, nghi hoặc hỏi, "Đây là gì?"

"Mở ra xem." Dương Duy Lực nhếch miệng chỉ chiếc hộp.

Đúng, loại hộp cơm bằng nhôm giống của Trương thị, nhưng khác biệt.

"Vàng?" Chu Chiêu Chiêu mở hộp, thấy những thỏi vàng xếp ngay ngắn.

Cô ngẩng lên nhìn Dương Duy Lực, "Anh... nhận hối lộ?"

"Dương Duy Lực, anh không được phạm sai lầm." Chu Chiêu Chiêu sốt ruột, "Số vàng này chúng ta không thể nhận."

Đây là thứ nguy hiểm.

Cô biết Dương Duy Lực có năng lực, kiếp trước theo anh chưa bao giờ lo cơm áo.

Dù là trong quân ngũ hay sau này làm kinh doanh, anh đều như có thiên phú.

Đều rất thành công.

Tất nhiên, nếu không gặp nạn.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nghĩ gì đấy?" Dương Duy Lực cười véo mũi cô, "Vợ tôi tư tưởng còn cao thâm thế?"

"Em đang nói nghiêm túc." Chu Chiêu Chiêu nghiêm mặt.

"Không hổ là vợ tôi," Dương Duy Lực hôn nhẹ lên môi cô, "Đúng là tiền bất chính, nhưng chỉ em mới có thể nhận."

"Tiền bất chính?" Chu Chiêu Chiêu tròn mắt, dù thông minh đến đâu cũng không ngờ đây là tiền mua quan tài của Trương thị.

Dương Duy Lực vẫy tay, cô nghiêng người lại gần.

"Của bà ấy?" Chu Chiêu Chiêu mắt tròn xoe, nghe nói giấu trong nhà vệ sinh, lập tức lùi lại.

"Anh đã thay rồi." Dương Duy Lực cười nhìn cô.

Sao có thể để vợ ngửi mùi đó? Đương nhiên đã rửa nhiều lần, đảm bảo không còn mùi mới mang tới.

"Thứ này, em tìm chỗ chôn đi." Dương Duy Lực nói, "Vài năm nữa đào lên."

"Nên chôn ở đâu?" Chu Chiêu Chiêu bối rối.

"Hay anh xử lý?" Cô đẩy hộp về phía anh.

"Đúng là cô gái lười." Dương Duy Lực xoa đầu cô, "Không sợ anh chiếm đoạt?"

Anh phát hiện Chu Chiêu Chiêu có niềm tin kỳ lạ vào mình, từ cái nhìn đầu tiên.

"Không phải của chúng ta sao?" Chu Chiêu Chiêu ngẩn người, "Dương Duy Lực, chúng ta sắp giàu rồi à?"

Cả hộp vàng, xếp chặt nịch, không phải kẹo đâu.

"Giờ mới nhận ra?" Dương Duy Lực véo má cô, "Đúng vậy, tiểu phú bà giờ đã có tiền, có ngại nuôi trai bao không?"

Người này, mặt dày thật!

Ai lại tự nhận mình là trai bao?

"Anh cũng không trắng," Chu Chiêu Chiêu nhìn anh đầy chê bai, "Nhưng xem mặt mũi còn được, tạm nuôi vậy."

"Được rồi," Dương Duy Lực bắt chước trên TV, đưa tay cho cô, "Bà chúa đi cẩn thận."

"Ừ, Tiểu Dương tử biểu hiện tốt, thưởng!"

Hai người diễn như thật, nhìn nhau bật cười.

Trương thị trở thành "Tường Lâm Tẩu".

Ngày ngày ngồi trước cửa, gặp ai cũng kể tội Chu Mẫn Mẫn.

"Tôi thật ngốc, thật đấy," Trương thị khóc lóc, "Đáng lẽ không nên thương hại mà để nó ở nhà, nên gả đi sớm."

Gả đi, vàng của bà đã không mất.

Chu Mẫn Mẫn, đồ tiện nhân!

Còn lúc này, Chu Mẫn Mẫn đang ôm chặt cánh tay, sợ hãi hỏi, "Quốc Lương ca, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?"

Loading...