Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi - Chương 161: Điều lãng mạn nhất
Cập nhật lúc: 2025-03-28 09:32:46
Lượt xem: 9
Bức thư bị động vào.
Chu Chiêu Chiêu phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lần này cô không lên tiếng mà tiếp tục trò chuyện như không có chuyện gì.
Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, rốt cuộn ai là người đọc trộm thư của cô?
Người này có thể chỉ vì tò mò, hoặc có mục đích khác, nhưng dù thế nào, hành vi này khiến Chu Chiêu Chiêu vô cùng khó chịu.
Cô quyết định phải bắt bằng được thủ phạm.
Nhưng dùng cách nào đây? Chu Chiêu Chiêu vẫn chưa nghĩ ra.
Hôm nay Dương Duy Lực không nhịn được nữa, đúng giờ tan học đã đến đón cô.
"Em chắc chắn có người đọc thư anh viết?" Anh hỏi.
"Lần đầu có thể em nhầm, nhưng lần này em chắc chắn." Cô gật đầu nghiêm túc.
...
"Anh hiểu rồi." Dương Duy Lực nói.
"Anh có cách nào không?"
"Thư ngày mai anh sẽ xử lý đặc biệt," anh nói, "Đảm bảo kẻ đó không thể chối cãi."
Chu Chiêu Chiêu vui vẻ gật đầu, "Nghĩ đến thư anh viết bị người khác đọc trộm, em thấy kinh tởm quá."
Như có kẻ rình mò họ từ ngõ hẻm vậy, khiến người ta vô cùng khó chịu.
"Lần sau anh mua cho em cái hộp có khóa." Anh nói.
"Anh còn định viết tiếp?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh, "Thực ra... em chỉ đùa thôi."
"Anh thấy rất tốt," Dương Duy Lực nhìn xa xăm nói, "Đợi đến khi chúng ta già, có thể lấy những bức thư này ra đọc lại, cùng nhau hồi tưởng."
"Cũng có thể cho lũ cháu xem, để chúng học hỏi, xem ngày xưa ông nội đã theo đuổi bà nội thế nào."
Dương Duy Lực hiểu thế nào là lãng mạn.
Với anh, lãng mạn là hai người nắm tay nhau cùng già đi, nhìn con cháu đầy nhà.
Rồi trong một buổi chiều nắng đẹp, cùng nhau hồi tưởng về tuổi trẻ.
Đó chính là lãng mạn.
Điều lãng mạn nhất anh nghĩ đến, là được bên em cùng già đi.
"Ai đồng ý sinh con với anh?" Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt đổi đề tài, "Một lát nữa mua đồ gì ở đầu ngõ nhé?"
Hôm nay là cuối tuần, Hứa Quế Chi gọi điện bảo Dương Duy Lực đưa Chiêu Chiêu về ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Chu Chiêu Chiêu đến nhà họ Dương sau lễ đính hôn.
"Đồ anh chuẩn bị xong rồi." Dương Duy Lực nói, "Về thẳng nhà là được."
Chu Chiêu Chiêu mặc bộ đồ Dương Duy Lực mua mấy hôm trước, vừa vào ngõ đã gặp anh hai cả nhà cũng vừa về.
"Hai đứa về rồi." Dương Duy Phong bế con gái cười chào em trai.
Phiêu Vũ Miên Miên
Sau chuyện của Nhã Nhã, Dương Duy Phong có ấn tượng tốt với em dâu tương lai.
Nhã Nhã dường như rất thích cô, thấy mặt không hề nhút nhát, cười toe toét với Chiêu Chiêu.
Chu Chiêu Chiêu vừa giơ tay, bé đã đòi bế ngay.
"Đứa bé này từ nhỏ đã thích người đẹp." Lưu Quyên Hảo cười nói.
"Nhã Nhã cũng xinh lắm." Chu Chiêu Chiêu cười nựng bé.
Vào sân không lâu, Dương Duy Lực đã đón Nhã Nhã từ tay cô.
Lưu Quyên Hảo hích chồng, ra hiệu bảo anh nhìn xem.
Chỉ bế bé một đoạn ngắn, em trai đã xót vợ, một tay bế con một tay xách đồ.
Chị dâu Triệu Vĩnh Mai từ bếp bước ra, thấy mọi người cùng về, cười nói: "Cơm sắp xong rồi, chuẩn bị dọn bàn đi."
Chu Chiêu Chiêu tiến đến chào hỏi: "Chị dâu, hôm nay nấu món gì thế? Em phụ chị nhé?"
"Không cần không cần," Triệu Vĩnh Mai vẫy tay, "Thịt kho tàu, sườn hầm khoai tây, gà xào ớt, cá chẽm hấp, à còn canh dê nữa, với mấy món rau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nang-dau-nho-cua-dai-lao-tai-sinh-roi/chuong-161-dieu-lang-man-nhat.html.]
"Trời này ăn canh dê là tuyệt nhất." Chu Chiêu Chiêu cười nói.
Mùa đông ăn canh dê, ấm bụng dễ chịu.
"Đúng vậy," Hứa Quế Chi cười nói, "Dê non người ta biếu đấy."
"Chắc ngon lắm." Chu Chiêu Chiêu nói.
Mọi người cùng vào nhà, Dương Gia Hân ngồi bên cửa sổ đọc sách, Dương Gia Mặc đang chơi cờ với Dương Quyền Đình, đứa bé cứ vài nước lại đòi đi lại.
"Đã đi quân không hối." Dương Quyền Đình nói.
"Cháu là trẻ con không phải quân tử, ông nhường cháu chút đi." Dương Gia Mặc gãi đầu nói, "Cho cháu đi lại một nước thôi, được không?"
"Được rồi." Dương Quyền Đình nhíu mày miễn cưỡng.
"Chú ba," Dương Gia Mặc thấy Dương Duy Lực mắt sáng rỡ, "Lại giúp cháu với."
"Đã cho cháu đi lại một nước rồi," Dương Quyền Đình nói, "Sao còn kêu cứu?"
"Ông đâu có nói không được nhờ người giúp." Dương Gia Mặc nũng nịu, kéo Dương Duy Lực lại.
Dương Duy Lực định từ chối, nhưng thấy Chu Chiêu Chiêu cũng hứng thú, liền chậm rãi tiến đến.
Xem một lúc, rồi thì thầm vài câu vào tai Dương Gia Mặc.
Nói xong, anh không đi, mà dẫn Chu Chiêu Chiêu cùng xem ván cờ.
Được Dương Duy Lực chỉ điểm, Dương Gia Mặc như được khai sáng.
Nhưng đi vài nước lại bí.
Dương Duy Lực ngồi xổm bên cạnh, tiếp tục hướng dẫn.
"Xem cờ không nói mới là quân tử." Dương Quyền Đình nghiêm mặt nói.
"Vậy thôi." Dương Duy Lực vung tay, "Đừng chơi nữa, sắp ăn cơm rồi."
"Đánh xong ván này." Dương Quyền Đình giận dữ nói.
Dương Gia Mặc lè lưỡi.
Ông nội cờ vờ, chỉ có cháu chịu chơi cùng. Bố và hai chú đều không thèm đánh với ông, vậy mà ông còn kén cá chọn canh.
Cả nhà đều vây quanh xem hai ông cháu đánh cờ.
"Ye, cháu thắng rồi." Cuối cùng Dương Ga Mặc reo lên.
Dương Quyền Đình ngạc nhiên nhìn bàn cờ, rồi cười mắng: "Thằng nhóc, không tồi."
Bởi về sau Dương Duy Lực gần như không chỉ đạo nữa.
Dương Duy Lực nhướng mày.
Lúc ăn cơm, anh ngồi đó bóc tôm cho Chu Chiêu Chiêu một cách tự nhiên.
Tôm cá đều là đồ mới đánh bắt sáng nay, rất tươi.
Nhưng anh bóc tôm trước mặt nhiều người như vậy, khiến Chu Chiêu Chiêu ngượng ngùng.
Dương gia đại ca và nhị ca nhìn nhau.
Không ngờ Dương Duy Lực lại có ngày này.
Luận chiều vợ, vẫn phải là Dương lão tam!
Triệu Vĩnh Mai nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy ngưỡng mộ, rồi lại cúi đầu ăn cơm.
Còn Lưu Quyên Hảo trực tiếp trừng mắt với Dương Duy Phong.
Nhưng anh chàng này chỉ chăm chú gỡ xương cá cho con gái, không thèm để ý đến vợ.
Hứa Quế Chi thì hài lòng nhìn con trai út bóc tôm cho vợ, rồi lại liếc chồng đầy chán ghét.
Làm cha mà không có chút ý thức nào.
Dương Quyền Đình: "..."
Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng nói:
"Hôm nay cả nhà về đông đủ thế? Chị Hứa, chị có nhà không?"
Là Hứa Khánh Phương.