"Dì, cháu đến thăm dì."
Vừa vào đến nhà Giản Vân Đình, trên gương mặt của Lý Văn Thư đã hiện lên nụ cười chân thành. Giọng nói ngọt ngào, nghe thật dễ chịu.
Trương Thục Phân vốn đang ngồi đan len, nghe thấy giọng của Lý Văn Thư liền đặt đồ xuống, đi ra đón.
"Cháu mang gì đến mà thơm quá vậy!"
Chưa đi đến nơi, bà đã bị hương thơm hấp dẫn, đôi mắt mở to.
"Đây là món điểm tâm cháu làm, mang đến để dì nếm thử xem tay nghề của cháu thế nào. Không biết dì có thích không."
Lý Văn Thư mỉm cười, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ mong chờ.
Trương Thục Phân bị ánh mắt như vậy nhìn, vô thức cầm một miếng bánh trứng muối lên và cho vào miệng.
Mặc dù bà đã ăn qua rất nhiều món điểm tâm tinh tế, nhưng chưa từng thấy món điểm tâm mới lạ như thế này, đặc biệt là còn có mè rắc bên trên.
Cắn một miếng, vừa giòn vừa thơm, Trương Thục Phân không ngờ tay nghề của Lý Văn Thư lại tốt như vậy, không ngớt lời khen ngợi.
"Dì thích là tốt rồi."
Lý Văn Thư cười cong đôi mắt xinh đẹp, tiện tay đặt giỏ lên bàn.
Giản Vi Dân vẫn chưa tan làm, trong nhà chỉ có Trương Thục Phân, bà cũng đang rảnh rỗi nên rất vui khi có Lý Văn Thư đến nói chuyện cho đỡ buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-435-d.html.]
Kiếp trước, Lý Văn Thư luôn cảm thấy bà mẹ chồng này khó tính, nhưng không ngờ qua một hồi nói chuyện, hai người lại phát hiện ra nhiều điểm chung đến vậy. Xem ra con người vẫn cần giao tiếp nhiều, những ấn tượng cũ kỹ không thể đáng tin được.
Không chỉ có Lý Văn Thư nghĩ như vậy, mà ngay cả Trương Thục Phân trong lòng cũng cảm thán.
Bà càng ngày càng thích cô con dâu này, cô rất thẳng thắn, lời nói và hành động đều rất hợp ý bà. Nghĩ đến những định kiến trước đây của mình với Lý Văn Thư, Trương Thục Phân tự thấy bản thân lúc đó thật sự thiếu sáng suốt.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì tiếng của Giản Tâm Nhu đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
"Lý Văn Thư, sao cô có thể bắt nạt một đứa trẻ nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy? Cô như vậy mà là bậc trưởng bối à!"
Chỉ thấy Giản Tâm Nhu tức giận bước vào, theo sau là Trịnh Thanh Thanh và Trịnh Văn Bân đang dìu Trịnh Văn Cường, cậu ta đi cà nhắc vì đầu gối bị thương.
Trương Thục Phân không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vô thức bảo vệ Lý Văn Thư. Bà đứng lên, nhíu mày nhìn Giản Tâm Nhu: "Tâm Nhu, cháu đang nói gì vậy?"
Giản Tâm Nhu như thể mới nhận ra sự có mặt của Trương Thục Phân, tỏ vẻ ngạc nhiên và vội vàng che miệng: "Thím Trương, cháu không thấy thím ở đây. Cháu không cố ý nói vậy, có thể Văn Thư không có ý như vậy đâu."
Cô ta nói mơ hồ, rồi lùi về phía sau, để lộ Trịnh Văn Cường với đầu gối đầy máu, đứng còn không vững. Cô ta cố ý hướng mọi người nghĩ rằng Lý Văn Thư đã bắt nạt Trịnh Văn Cường.
Ánh mắt của Lý Văn Thư trở nên lạnh lẽo, Giản Tâm Nhu này quả thật không bỏ qua cơ hội nào để dìm cô xuống, lại còn đóng vai ngây thơ vô tội, thậm chí kéo cả Trịnh Văn Cường ra làm chứng.
Lúc Giản Tâm Nhu đi đến đây, có người trong khu nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Trịnh Văn Cường. Ba đứa trẻ này vốn không cha không mẹ, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn đáng thương, nên mọi người đều quan tâm đến chúng.
Khi thấy cậu bé bị thương nặng như vậy, tự nhiên ai cũng muốn đòi công bằng cho cậu. Thêm vào đó, với những lời mơ hồ của Giản Tâm Nhu trên đường đi, tất cả đều tin rằng chính Lý Văn Thư đã đánh cậu ta đến thế, nên đổ xô đến để đòi công lý.
Lý Văn Thư nhìn ra ngoài thì thấy khá nhiều người đang thò cổ xem náo nhiệt.
Cô bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giản Tâm Nhu. Cô vốn đã cao hơn Giản Tâm Nhu, giờ còn cố tình tạo ra khí thế áp đảo, làm cho đối phương có cảm giác bị áp lực.