Lý Văn Thư nén cơn đau đầu và đi vào, tìm kiếm nơi phát ra tiếng ồn.
"Các người mở tiệm để lừa tiền người khác, bán cho con gái tôi quần áo đắt thế này, tưởng nó còn nhỏ dễ bắt nạt à!"
Mẹ của Thường Phụng chống nạnh, đứng giữa cửa hàng và mắng chửi thậm tệ Từ Tú Liên và Lý Đa Mỹ.
Lý Đa Mỹ không biết làm thế nào để phản bác lại, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
Từ Tú Liên mới đi làm trở lại sau vài ngày nghỉ, cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy họ không biết nói gì, mẹ Thường càng nghĩ đây là một cửa hàng lừa đảo, nên giọng điệu càng tự tin hơn.
Vì bà đứng giữa cửa hàng nên không ít khách không dám vào, vô tình khiến cửa hàng mất đi nhiều khách hàng.
Lý Văn Thư nghe những lời mẹ Thường nói, nhíu mày bước nhanh tới: "Bác à, cửa hàng chúng tôi không có chuyện lừa đảo, đồ chúng tôi bán là 'tiền nào của nấy'. Chiếc áo mà bác mua không thể có hàng kém chất lượng, giá trị của nó tương xứng với giá tiền."
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt của Thường Phụng phía sau mẹ cô ta, nhận ra đó là ai, đôi mắt cô dần trở nên lạnh lẽo.
"Bộ quần áo đó có gì mà tới bốn trăm đồng? Đây chẳng phải là cướp tiền sao!"
Mẹ Thường thấy một cô gái trẻ xinh đẹp ra tranh luận với mình, không thèm đặt Lý Văn Thư vào mắt.
Bên ngoài có nhiều người đến xem náo nhiệt, tụ tập thành một vòng tròn, nghe thấy giá tiền như vậy ai cũng hít một hơi lạnh.
"Trời ơi, đúng là giá trên trời thật!"
"Tôi mua một chiếc áo năm mươi đồng đã phải do dự mãi, bán tận bốn trăm đồng, nghĩ gì vậy chứ?"
Những tiếng bàn tán từ bên ngoài truyền vào, mẹ Thường càng thêm đắc ý, cảm thấy mình nói rất có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-425-d.html.]
Lý Văn Thư vốn định giữ thể diện cho hai mẹ con này, nhưng nghe họ nói vậy, cô không thể chịu được nữa.
Cô lấy hai chiếc áo từ trên kệ xuống, đặt lên quầy.
"Hôm trước chính con gái bác đã kiên quyết yêu cầu tôi lấy những bộ đắt nhất trong cửa hàng, sau khi lấy ra, cô ấy lại nói không đủ tiền và sẽ về lấy thêm. Tôi vốn cũng không mong cô ấy sẽ quay lại mua. Nhưng các người không mua cũng thôi đi, lại còn quay ngược lại vu khống cửa hàng tôi bán đắt. Bác có tư cách gì đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích tôi?"
Giọng nói của Lý Văn Thư rất nhanh, mạch lạc rõ ràng, câu cuối cùng lại càng mang tính chất công kích mạnh mẽ.
Sắc mặt của mẹ Thường lập tức trở nên khó coi: "Không mua thì sao? Cũng không cho người khác nói vài câu à? Quần áo nhà cô vốn dĩ quá đắt!"
Bà ta lại liếc nhìn cửa hàng một cách chán ghét, dù đẹp thì có ích gì? Đắt đến mức c.h.ế.t người!
Mẹ Thường nghĩ rằng tất cả quần áo trong cửa hàng đều có giá như hai chiếc mà Thường Phụng muốn.
Những người đứng xem ngoài cửa hàng lúc này mới hiểu rằng hóa ra mẹ Thường chưa mua bất kỳ món nào, khuôn mặt họ đều hiện lên vẻ khinh bỉ.
"Chưa mua mà đứng đây chỉ trích cửa hàng người ta làm gì?"
"Đúng đấy, chẳng phải làm phiền buôn bán của người ta à?"
Những lời nói đó truyền vào tai mẹ Thường, bà ta nhíu mày, lườm mọi người bên ngoài: "Quần áo đắt thế, nếu là các người có mua không?"
Lúc này, những người bên ngoài đều im lặng. Hai chiếc áo đó thực sự đắt, họ chẳng có tiền mà mua.
Thấy mọi người bắt đầu nhượng bộ, mẹ Thường lại đắc ý.
Lý Văn Thư vẫn còn quá trẻ, đấu với bà ta sao được?
Bà ta quay lại nhìn con gái mình, giọng nói trở nên dịu dàng: "Phụng Phụng, mẹ đưa con đi cửa hàng bách hóa mua quần áo, quần áo ở đây không đáng giá với số tiền đó."
Thường Phụng vốn đã muốn mẹ đến đây trả tiền cho mình, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng trong lòng cô ta cũng bị mẹ thuyết phục, gật đầu định ra khỏi cửa hàng.