Câu nói này như một con d.a.o mềm mại, ngay lập tức cắt đứt thần kinh căng thẳng của Vương Mạn Ni.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Văn Thư: "Cô là đồ đàn bà đê tiện, thật kinh tởm. Cô chỉ dựa vào chút nhan sắc để quyến rũ anh Vân Đình, cô không tự xem mình có xứng hay không à!"
Câu này hoàn toàn là do cảm xúc bốc đồng mà nói ra, nhưng cũng là suy nghĩ thật của Vương Mạn Ni.
Nghe những lời khó nghe của cô ta, khuôn mặt vốn vô cảm của Giản Vân Đình lập tức trở nên tối sầm.
"Nếu cô rảnh rỗi thì để chính ủy sắp xếp cho cô một chút việc mà làm, cô lấy tư cách gì mà đánh giá người yêu của tôi, hãy lo cho phần việc của mình đi."
Giản Vân Đình mở miệng đầy chua ngoa, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của Vương Mạn Ni, ai cũng có thể nhìn ra anh đang bảo vệ ai.
Vương Mạn Ni nhìn Giản Vân Đình không thể tin nổi, cắn chặt môi.
Cô ta tức đến phát khóc, trong lòng đinh ninh là do Lý Văn Thư quyến rũ anh, trong cơn giận dữ cô ta vớ lấy thứ bên cạnh, chẳng thèm nhìn mà ném thẳng vào mặt Lý Văn Thư!
"Sao cô lại không biết xấu hổ đến thế, cô muốn hại c.h.ế.t anh ấy nữa hay sao! Sao còn muốn dây dưa với anh ấy!"
Vương Mạn Ni tức đến mức không nói nổi thành câu, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Lý Văn Thư như thể nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Hành động đột ngột nổi điên của cô ta khiến mọi người không kịp trở tay.
Lý Văn Thư phản ứng nhanh, thấy cô ta ném đồ liền né, nhưng vẫn bị đập trúng đầu.
Cơn đau khiến nước mắt Lý Văn Thư trào ra.
Tất nhiên, Giản Vân Đình không thể đứng nhìn người yêu mình bị đánh. Gương mặt đẹp trai của anh lập tức đen như mực, bàn tay to như gọng kìm liền nắm chặt cổ tay của Vương Mạn Ni.
Vương Mạn Ni đã hoàn toàn sụp đổ, đầy căm hận, vẫn không ngừng nói: "Cô là sao chổi, sao lại muốn hại anh ấy thêm lần nữa, rõ ràng cô không yêu anh ấy, cô còn ngoại tình..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-386-c.html.]
Sự việc bên này gây náo loạn rất lớn, lại đúng lúc giờ ăn sáng, người đến ăn không ít.
Mọi người đều nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc, cảm thấy những lời Vương Mạn Ni nói rất kỳ lạ.
Giản Vân Đình không thể để cô ta tiếp tục nói lung tung, mặt anh lạnh lẽo như băng sắp rơi xuống.
Anh kéo cô ta ra khỏi nhà ăn, kéo sang một bên lạnh lùng nói: "Cho dù biết sự thật, tôi vẫn quyết định kết hôn với Lý Văn Thư. Chuyện này vốn dĩ không phải là chuyện mà cô nên xen vào."
Vương Mạn Ni ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô ta đã thích từ lâu, cảm thấy tim mình đau nhói không thể chịu nổi.
Cô ta không hiểu tại sao Giản Vân Đình lại muốn nhảy vào hố lửa một lần nữa, Lý Văn Thư đã dùng bùa mê gì với anh chứ?
Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí có phần chán ghét của Giản Vân Đình, cô ta không thể thốt ra lời nào.
Thấy cô ta cuối cùng đã im lặng, Giản Vân Đình mới lạnh lùng nói: "Nếu cô rảnh rỗi như vậy, buổi chiều tôi sẽ nói với chính ủy, bảo ông ấy giao cho cô ít việc làm."
Anh sải chân dài bước đi, Vương Mạn Ni đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng anh, nước mắt rơi đầy mặt.
"Anh đưa em đến phòng y tế kiểm tra."
Trở lại nhà ăn, Giản Vân Đình không nói không rằng kéo tay Lý Văn Thư đi.
"Không cần đâu, giờ không còn đau nhiều nữa mà..."
Lý Văn Thư mím môi, muốn từ chối.
Kết quả là bị Giản Vân Đình trực tiếp bế lên!
Việc đột ngột bị bế bổng lên khiến cô không nhịn được mà kêu khẽ.
Đồng thời cô cũng hơi ngại, trách Giản Vân Đình làm quá, người ngoài không biết còn tưởng cô bị thương ở chân tay cơ đấy!