Giản Vi Quốc đập mạnh tờ rơi xuống bàn, giọng nói vang lên khắp căn phòng rộng lớn.
Cụ Giản nhíu mày, đeo kính lên và xem xét tờ rơi cẩn thận, sau đó trầm giọng hỏi: "Chuyện này, các con có đến gặp Văn Thư để nói chuyện không?"
"Nói chuyện ư? Cô ta chẳng muốn nói chuyện với chúng con, bây giờ cả trường đều biết rồi, Tâm Nhu cũng không dám đến trường nữa."
Cao Thúy Lan giận dữ tiếp lời.
Ông cụ Giản hít sâu một hơi, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Chuyện này các con không cần tìm bố, điều cần làm nhất là xác minh những điều viết trên đó có thật hay không. Nếu là thật, các con nên nghĩ đến việc giáo dục lại con cái."
Giản Vi Quốc không tin nổi, ông ta cảm thấy cụ Giản quá thiên vị Lý Văn Thư. Không thể vì cô là người yêu của Giản Vân Đình mà đối xử khoan dung như vậy.
"Bố, sao có thể chứ? Tâm Nhu chỉ là một cô bé, làm sao có thể làm những chuyện này được? Rõ ràng là bịa đặt."
Ông cụ Giản là ai chứ? Làm sao bị mấy câu nói của ông ta qua mặt. Một số chuyện trên đó ông đã nghe qua, khả năng cao là thật.
"Có phải bịa đặt hay không thì phải điều tra mới biết. Con chưa điều tra sao đã biết là giả?"
Vợ chồng Giản Vi Quốc tuy không hài lòng nhưng trước mặt ông cụ Giản cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể căm hận rời đi.
Trên đường về, hai người không tránh khỏi bàn tán sau lưng.
Trong khi đó, ở nhà, Lý Văn Thư cũng có một suy nghĩ. Tại sao Giản Tâm Nhu lại tự đắc như vậy, bắt nạt người khác ở trường như thế? Bởi vì cô ta có chỗ dựa, vì nhà họ Giản có tiền.
Nói trắng ra là chó cậy gần nhà. Việc Trương Tĩnh Mỹ chịu nhục lần này chủ yếu là vì cô, Giản Tâm Nhu không thể trả thù cô nên mới trút giận lên Trương Tĩnh Mỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-344-c.html.]
Đối với cô, chút trả thù này vẫn chưa đủ, cô muốn phá vỡ sự kiêu ngạo của Giản Tâm Nhu!
Vì vậy, khi cô nói muốn mở cửa hàng nội thất, cả gia đình đều ngạc nhiên.
"Sao tự nhiên con lại muốn mở cửa hàng nội thất? Chẳng phải cửa hàng quần áo vẫn đang kinh doanh tốt sao? Mở thêm nhiều thế liệu có bận quá không?"
Trương Mỹ Liên hơi bất ngờ, bà nghĩ mở một cửa hàng quần áo đã rất khó khăn, còn mở cửa hàng nội thất thì vốn đầu tư lớn, và nếu không biết thì cũng khó làm.
"Phải thử thì mới biết được, con hiện tại cũng có một chút tiền. Mẹ, đến lúc đó gia đình có thể cho con vay một ít không? Con chắc chắn sẽ trả lại sớm nhất."
Dù bây giờ trong tay cô có một ít tiền, nhưng cũng không dư dả lắm. Mở cửa hàng nội thất không phải chuyện đơn giản, chi phí cao hơn nhiều so với mở cửa hàng quần áo.
Lý Quốc Bang nghe vậy, đột nhiên lên tiếng: "Là vì nhà họ Giản phải không?"
Ông là người thông minh, đoán một cái là biết ngay nguyên nhân.
Lý Văn Thư cũng không giấu giếm, dứt khoát gật đầu.
"Họ quá kiêu ngạo, con gái làm sai mà không chịu dạy bảo, lại còn đến đây đe dọa người khác, chẳng qua là cậy nhà giàu có. Họ nghĩ chỉ có mình họ làm được việc kinh doanh nội thất, con nhất định phải cho họ thấy rằng việc này không chỉ nhà họ Giản mới làm được."
Lời của Lý Văn Thư đầy tự tin, khiến người nghe cảm thấy cô rất có bản lĩnh. Không hiểu sao, khi cô nói vậy, gia đình lại tự nhiên tin tưởng vào cô.
Một phần cũng vì từ trước đến giờ, Lý Văn Thư làm việc gì cũng thành công, dù chỉ là một đứa trẻ nhưng đã thể hiện được dáng dấp của người lớn, khiến gia đình không thể nhìn cô bằng con mắt thông thường.
"Con còn thiếu bao nhiêu? Ngày mai bố sẽ bảo mẹ con đi ngân hàng rút cho con."
Con gái đã nói như vậy, Lý Quốc Bang dĩ nhiên ủng hộ hết mình. Họ tiết kiệm tiền vì ai? Không phải vì con cái sao? Con gái có chí tiến thủ, họ sẵn sàng hỗ trợ, huống chi tiền bạc mất rồi có thể kiếm lại.