Khuôn mặt Giản Tâm Nhu chuyển từ trắng sang đỏ, cuối cùng trở nên tái nhợt. Cô ta chưa từng nghĩ rằng hành vi của mình sẽ bị công khai như thế này.
"Điều này... không phải sự thật, tất cả đều là bịa đặt!"
Giản Tâm Nhu run rẩy, cố gắng bào chữa cho mình.
Nhưng chẳng ai chịu tin cô ta, bằng chứng trên những tờ rơi quá rõ ràng. Ngay cả những cô bạn từng thân thiết với cô ta cũng bắt đầu xa lánh, không ai muốn liên quan đến một người nhẫn tâm như vậy.
Cô ta bước đi trên con đường đến lớp mà cảm giác như đang bước trên những chiếc đinh nhọn. Những lời xì xào của các học sinh xung quanh như những con d.a.o vô hình, cứa vào lòng cô ta từng nhát từng nhát. Cô ta cố gắng bước nhanh hơn nhưng lại nhận ra rằng trốn chạy cũng chẳng giúp cảm giác này biến mất.
"Giản Tâm Nhu, nhìn xem, đây là những gì cô đã làm đúng không?"
Một giọng nói giễu cợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta. Cô ta ngẩng đầu, thấy vài học sinh không có thiện ý chặn đường mình, tay họ cầm những tờ rơi phơi bày hành vi xấu của cô ta.
Khuôn mặt Giản Tâm Nhu càng tái nhợt hơn, cô ta cắn chặt môi dưới, cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ: "Tất cả đều là giả, các cô đừng tin lời đồn."
"Giả ư? Haha, Giản Tâm Nhu, cô nghĩ chúng tôi là trẻ con ba tuổi sao? Những điều trong này, chẳng lẽ không phải là những gì cô đã làm?"
Một học sinh cười nhạo nói.
Nỗi sợ trong lòng Giản Tâm Nhu ngày càng lớn, cô ta biết mình đã không còn đường lui.
"Tôi... tôi chỉ là..." Giọng của cô ta nhỏ dần, cuối cùng gần như không nghe thấy.
Đúng lúc này, một nhóm người không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện, họ không nói lời nào, trực tiếp tiến tới tấn công Giản Tâm Nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-343-c.html.]
Giản Tâm Nhu hoảng sợ lùi lại, cố gắng chạy trốn nhưng đã bị bao vây và bị đánh không thương tiếc.
Những học sinh xung quanh thấy vậy, có người hoảng sợ, có người thì che miệng thì thầm, nhưng không ai dám ngăn cản.
Những kẻ đánh đập cô ta nhanh chóng rời đi, để lại Giản Tâm Nhu cuộn tròn dưới đất, toàn thân đau đớn không chịu nổi. Lúc này, cô ta cảm thấy sự cô độc và tuyệt vọng chưa từng có.
Sau đó, ban lãnh đạo nhà trường tiến hành điều tra vụ việc này và đã xử lý những học sinh tham gia đánh đập. Nhưng với Giản Tâm Nhu, mọi thứ đã quá muộn. Danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn bị bôi nhọ, không còn ai muốn giao tiếp với cô ta.
Bố mẹ Giản sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận. Có lẽ người ngoài không biết ai đứng sau việc này, nhưng bọn họ thì không khó đoán.
Ngay lập tức, họ tìm đến nhà họ Lý, yêu cầu một lời giải thích.
Đối diện với cơn giận dữ của Giản Vi Quốc và gia đình, Lý Văn Thư trong lòng chỉ có những tiếng cười lạnh lùng.
"Chúng tôi chỉ công khai sự thật mà thôi." Lý Văn Thư nói bình tĩnh: "Những gì cô ta chịu là do cô ta tự chuốc lấy."
Lý Văn Thư không sợ, cô sợ gì chứ? Dù sao rồi cũng sẽ biết, cô chỉ muốn cho nhà họ Giản thấy rằng Lý Văn Thư cô không phải là người dễ bị bắt nạt.
Sau một hồi tranh luận, thấy thái độ của Lý Văn Thư quá cứng rắn, họ cũng chẳng làm gì được, đành phải rời đi.
Ra khỏi nhà họ Lý mà vẫn không nuốt trôi được cơn giận, họ liền đến tìm ông bà Giản.
Trong đại sảnh, không khí như ngưng đọng, Giản Vi Quốc đứng trước mặt ông cụ Giản với vẻ mặt đầy giận dữ.
Trong tay ông ta nắm chặt một tờ rơi, trên đó là những bằng chứng phơi bày hành vi xấu xa của Giản Tâm Nhu.
"Bố, bố nhìn xem trên đây, tất cả đều là do Lý Văn Thư bày trò, bây giờ nói gì thì cô ta cũng đang hẹn hò với Vân Đình, vậy mà lại dám ra tay với người trong nhà!"
------------------------------