Lý Văn Thư nghịch ngợm những ngón tay của Giản Vân Đình, có chút buồn bực, sau một lúc lâu mới lên tiếng.
"Hay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi? Đăng ký rồi thì là vợ chồng hợp pháp, lần tới em đến có thể ngủ chung với anh."
Giản Vân Đình không ngờ rằng Lý Văn Thư muốn đăng ký kết hôn chỉ vì lý do này, không khỏi bật cười.
"Anh tất nhiên là muốn rồi, nhưng em còn nhỏ, anh nghĩ em nên suy nghĩ thật kỹ, nếu em đã quyết định, vậy thì chúng ta sẽ đăng ký."
Nếu đăng ký, anh muốn tổ chức một lễ cưới đàng hoàng cho Lý Văn Thư, không muốn cô bị thiệt thòi.
"Nếu em đã quyết, anh sẽ về nói với gia đình, sắp xếp một chút, không thể để em cưới một cách qua loa được."
Lý Văn Thư lắc đầu: "Điều đó không quan trọng, lễ cưới có thể làm sau cũng được. Chúng ta có thể đăng ký trước, nhưng mẹ anh không thích em, chuyện này bà có lẽ sẽ không đồng ý."
Nói đến đây, Lý Văn Thư lại thấy chuyện này không khả thi, nếu hai người đăng ký kết hôn thì nhất định phải có sự đồng ý của mẹ Giản, nếu không, lén lút đăng ký sau lưng bà, khi bà biết sẽ càng có ấn tượng xấu về cô.
Có lẽ cô phải chiếm được cảm tình của mẹ chồng tương lai này.
"Em không cần lo cho bà ấy, anh cưới vợ chứ không phải bà ấy cưới vợ. Sau khi chúng ta kết hôn, theo thời gian bà ấy sẽ dần thích em, còn nếu không thích cũng không sao, anh sẽ không để em bị ức h.i.ế.p trong nhà."
Giản Vân Đình làm việc rất quyết đoán, dù là bố mẹ, nếu không đúng lý, anh cũng không chiều chuộng.
"Anh đừng nói như vậy, dù sao đó cũng là mẹ anh. Nếu bà không lo cho anh thì sao lại mang nhiều đồ cho anh như vậy? Sau này đừng nói những lời như thế, em mong cả nhà đều vui vẻ. Chuyện đăng ký kết hôn cứ từ từ đã, đợi khi mẹ anh không còn ghét em nữa thì chúng ta sẽ đăng ký."
Càng thấy cô thấu hiểu, Giản Vân Đình lại càng cảm thấy nợ cô nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-332-c.html.]
"Được, vất vả cho em rồi."
Hai người lại tình tứ thêm một lúc nữa, trời đã khuya, Giản Vân Đình đành đưa Lý Văn Thư về.
Khi nằm ngủ, trong đầu anh lúc thì nghĩ về cảnh tối nay, lúc lại nghĩ đến lời của Vương Mạn Ni, lòng anh không khỏi cảm thấy phức tạp.
Anh không dám để lộ ra trước mặt Lý Văn Thư, sợ cô suy nghĩ lung tung.
Cứ như vậy, nghĩ ngợi m.ô.n.g lung một lúc rồi ngủ, không bao lâu sau anh đã có một giấc mơ rất thật.
Trong giấc mơ, Lý Văn Thư bị bọn côn đồ làm nhục, anh đến giúp nhưng lại bị cô hiểu lầm, cuối cùng buộc phải cưới cô. Trong mơ, khuôn mặt Lý Văn Thư đầy vẻ chán ghét và cay nghiệt, ánh mắt cũng không có chút tình yêu nào. Cuối cùng cô bỏ trốn với một người đàn ông, mang theo toàn bộ những thứ quý giá trong nhà.
Giấc mơ đó quá thật, đến mức anh không phân biệt được đó là mơ hay thực. Khi tỉnh dậy, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt ra từ nước.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của anh.
Giản Vân Đình đưa tay bật đèn, lòng anh vô cùng hoang mang, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Giấc mơ quá thật, cảm giác hụt hẫng trong lòng cũng quá rõ ràng.
Điều này khiến anh nhớ đến những lời của Vương Mạn Ni, chẳng lẽ những gì cô ta nói đều là sự thật?
Nếu không, tại sao anh lại có giấc mơ đó? Không, đó không chỉ là giấc mơ, mà dường như đã thật sự xảy ra.
Tâm trạng Giản Vân Đình phức tạp, nếu lời Vương Mạn Ni là thật, vậy Lý Văn Thư sẽ ngoại tình sao?
Cô thực sự yêu người đàn ông đó đến thế sao?
Nửa đêm về sáng, Giản Vân Đình trằn trọc không ngủ được, trong đầu liên tục hiện lên giấc mơ ấy. Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, khiến anh không tài nào bình tĩnh nổi. Anh cố gắng thuyết phục bản thân đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nỗi sợ hãi vô thức lại như dây leo, quấn chặt lấy trái tim anh.