Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 330: C

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:00:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đồng chí Vương, cảm ơn cô đã nói với tôi điều này. Tôi biết xuất phát điểm của cô có thể là tốt, cô yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không nói điều này với bất kỳ ai khác. Tất nhiên, tôi cũng mong cô đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi."

Trong lòng Giản Vân Đình tất nhiên có chút hoài nghi, nhưng so với điều đó, anh càng tin tưởng Lý Văn Thư hơn, và không thể chỉ vì mấy câu nói của Vương Mạn Ni mà nghi ngờ cô.

Lần này Vương Mạn Ni hoàn toàn không còn gì để nói, Giản Vân Đình đã bày tỏ rõ thái độ của mình. Nếu cô ta tiếp tục nói thêm cũng chỉ là tự rước nhục. Người ta thậm chí không quan tâm đến sinh mạng của mình, vậy cô ta còn có gì để nói.

"Đoàn trưởng Giản, tôi thừa nhận là tôi thích anh, nhưng những lời tôi nói hoàn toàn không phải chỉ vì cá nhân. Thế giới này có biết bao nhiêu phụ nữ, anh không cần phải vì một người như vậy mà đánh đổi cả cuộc đời. Tôi hy vọng anh có thể cân nhắc kỹ lưỡng."

Vương Mạn Ni đã trở lại lý trí, nghiêm túc nói.

Ban đầu Giản Vân Đình rất khó chịu với cô ta, nhưng nghe những lời này, trong lòng anh lại có chút kính nể.

Nếu những gì cô ta nói là thật, thì thân phận của người trọng sinh quả thực rất nguy hiểm. Nếu bị người khác biết, trong thời đại này, thật sự sẽ rất dễ gặp rắc rối.

"Cảm ơn cô, tôi đã hiểu rồi. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây, Văn Thư đang đợi tôi."

Dù không trả lời trực tiếp câu hỏi, nhưng ý của anh rất rõ ràng, anh vẫn đứng về phía Lý Văn Thư.

Vương Mạn Ni hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn theo bóng lưng của Giản Vân Đình, nước mắt không kiềm chế được nữa, cứ thế rơi xuống.

Tuy nhiên, cô ta không cảm thấy quá sợ hãi, bởi vì cô ta biết, Giản Vân Đình là một người đáng tin, sẽ không tiết lộ chuyện này với người khác.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn có một cảm giác bất lực mạnh mẽ. Người khác nghe những lời của cô ta, có lẽ đã nghi ngờ từ lâu, nhưng Giản Vân Đình vẫn đặt trọn niềm tin vào Lý Văn Thư.

Con hồ ly đó, không biết đã dùng phép mê hoặc gì với đoàn trưởng Giản.

Lý Văn Thư thấy Giản Vân Đình bước ra, lập tức tiến tới: "Anh xong việc rồi sao?"

"Xong rồi, em yên tâm, những người làm em bị thương sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Lý Văn Thư lập tức hiểu ra, những kẻ phạm tội này chắc chắn sẽ bị tử hình, họ không chỉ là bọn tội phạm bình thường, mà còn có liên quan đến những vụ án lớn trước đây.

Những chuyện như vậy cô cũng không hỏi thêm, nếu Giản Vân Đình đã nói vậy, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô không phải giận vì mình bị thương, mà là vì bọn chúng quá đông người mà tấn công Giản Vân Đình. Nếu cô không kịp thời tới, Giản Vân Đình chắc chắn đã bị thương rồi.

Bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nếu mất mạng, thì cô cũng chẳng muốn sống nữa.

"Vậy thì tốt, những kẻ đó nên bị xử tử hết."

Lý Văn Thư nắm c.h.ặ.t t.a.y của Giản Vân Đình: "Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh đó một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-330-c.html.]

Hai người vừa đi được vài bước, liền gặp vợ của chính ủy Vương, bà ta còn vui vẻ chào hỏi họ.

Lý Văn Thư nhìn thấy gương mặt đầy sinh khí của bà ta, lại nhớ tới chuyện ở ruộng ngô, không khỏi cảm thấy người phụ nữ này trông có vẻ thật thà, nhưng sau lưng lại có thể làm ra những việc như thế, quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Hiển nhiên, Giản Vân Đình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng đáp lại vài câu rồi kéo Lý Văn Thư rời đi.

"Em thấy chính ủy Vương cũng tốt mà, quan hệ với anh cũng khá thân thiết. Không lẽ để ông ấy bị cắm sừng mà không biết?"

Với tính cách của Lý Văn Thư, cô không quan tâm chuyện của người khác, nhưng nếu là người thân thiết, chắc chắn cô sẽ tìm cách giúp đỡ.

"Chuyện này không thể nói trực tiếp được, sau này tìm cơ hội nhắc khéo ông ấy là được."

Lý Văn Thư cảm thấy như vậy cũng hợp lý, chỉ nên gợi ý cho chính ủy Vương tự phát hiện ra, tốt nhất là tự mình hiểu, nếu không, giữ kín thì lòng không yên, còn nói ra thì lại làm mất mặt.

Hai người lại đi dạo một chút, Lý Văn Thư định về lại văn phòng ngồi nghỉ, nhưng lại bị Giản Vân Đình kéo tới phòng y tế.

Anh không yên tâm, muốn y tá kiểm tra lại, xem có cần thay băng hay không.

Lý Văn Thư không còn cách nào khác, đành phải đi theo anh.

Sau khi tới nơi, y tá nói rằng hôm nay không cần thay băng, sáng mai đến kiểm tra lại.

Lúc này, Giản Vân Đình mới yên tâm đưa Lý Văn Thư trở về văn phòng.

Lý Văn Thư nhìn Giản Vân Đình, nghĩ tới việc ngày mai nữa là phải rời đi, lòng cô có chút mất mát.

"Giá như em có thể ở lại đơn vị với anh thì tốt biết mấy. Ngày kia em phải đi rồi, em không nỡ xa anh."

Dù sao thì bên Bắc Kinh cũng còn nhiều việc cần làm, Giản Vân Đình vì cô mà đã nghỉ hai ngày, nếu còn ở lại lâu hơn, lãnh đạo chắc chắn sẽ có ý kiến.

Lý Văn Thư không nói thì thôi, vừa nhắc tới, Giản Vân Đình cũng trở nên buồn bã.

Cô ở lại đây hai ba ngày, chưa làm được gì, lại còn bị thương, bản thân anh thật sự là một người bạn trai không tốt.

"Sau này sẽ còn nhiều cơ hội, về sau nhớ phải tự chăm sóc tốt bản thân."

Hai người nói xong, Lý Văn Thư lại tiến tới hôn anh. Giản Vân Đình thấy cô chủ động như vậy, cũng hôn đáp lại.

Chẳng mấy chốc, cả hai đều thở hổn hển, Lý Văn Thư nhìn xuống phía dưới của Giản Vân Đình, như bị kích động mà đột nhiên đưa tay chạm vào.

Động tác bất ngờ khiến Giản Vân Đình giật mình.

"Văn Thư..."

Khuôn mặt Lý Văn Thư đỏ bừng, lòng bàn tay cảm nhận sự cứng rắn kỳ lạ, cô cắn chặt môi dưới của mình.

Loading...