Giản Vân Đình nắm chặt tay, hận không thể tự đánh mình mấy cái.
Lý Văn Thư lại đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của anh.
"Em chỉ hỏi anh một câu thôi, nếu em gặp nguy hiểm, anh có cứu em không?"
Lý Văn Thư nhìn Giản Vân Đình đầy nghiêm túc.
"Tất nhiên là có, em là người yêu của anh, không cứu em thì cứu ai?"
Giản Vân Đình gần như không chút do dự.
Lý Văn Thư không nhịn được cười: "Em cũng vậy, anh là người yêu của em, anh gặp nguy hiểm mà em không cứu, thì em cứu ai? Vậy nên đừng tự trách mình nữa, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm vậy, đúng không?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Giản Vân Đình vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác này.
Lý Văn Thư nằm sấp trên giường, Giản Vân Đình ngồi bên cạnh, cẩn thận chăm sóc cô.
Lý Văn Thư thấy anh trông buồn bã, liền hôn nhẹ lên môi anh: "Thôi được rồi, vui vẻ lên nào, khó khăn lắm mới gặp được anh mà anh lại giữ bộ mặt khó chịu thế này, lần sau em không đến thăm anh nữa đâu."
Giản Vân Đình hôn nhẹ lên môi cô: "Ngoan, nghe lời nào, em ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh canh em."
Lý Văn Thư quả thật cũng hơi mệt, nói xong không bao lâu thì cô đã ngủ.
Giản Vân Đình ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, lòng đầy suy tư.
Khi Lý Văn Thư tỉnh dậy, cô phát hiện Giản Vân Đình vẫn đang ngồi bên cạnh giường.
"Anh thực sự canh em cả buổi chiều à? Em không sao đâu, anh mau đi xử lý chuyện lúc sáng đi."
Lý Văn Thư nghĩ rằng năm người kia chắc chắn phải được điều tra, Giản Vân Đình cứ ở bên cô mãi cũng không hay.
"Không sao, họ sẽ xử lý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-328-c.html.]
Lý Văn Thư ngồi dậy, cảm thấy người hơi khó chịu, dù sao nằm sấp ngủ lâu cũng không quen.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, cứ ở mãi trong này cũng không tốt."
Giản Vân Đình gật đầu, đỡ cô xuống giường, hai người cùng đi xuống.
Vừa đi xuống liền gặp Mạnh Lôi, Mạnh Lôi nhìn Lý Văn Thư một lúc.
"Chị dâu, thấy thế nào rồi?"
"Không sao, chỉ là hơi đau thôi, vài ngày nữa sẽ ổn."
Mạnh Lôi gật đầu: "Vậy thì tốt, hai ngày này nên nghỉ ngơi dưỡng sức."
Nói xong, anh ta nhìn sang Giản Vân Đình.
"Đoàn trưởng Giản, anh có thời gian không? Vụ việc sáng nay, cần anh qua đó một chuyến."
Giản Vân Đình nhìn Lý Văn Thư, cô liền nói ngay: "Anh mau đi đi, em tự đi dạo một lúc, lát nữa sẽ về văn phòng đợi anh."
Giản Vân Đình có chút không yên tâm, nhưng Lý Văn Thư đã nói vậy, anh chỉ dặn dò vài câu rồi cùng Mạnh Lôi rời đi.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, anh định quay lại văn phòng, nhưng vừa ra khỏi nơi đó đã thấy Vương Mạn Ni đang chờ.
Trong lòng Giản Vân Đình một cơn giận vô danh lại bốc lên, anh thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Vương Mạn Ni lại cố chấp như vậy, hôm nay anh đã nói rõ ràng thế rồi mà cô ta vẫn còn chạy đến đây quấy rầy.
Biết vậy lúc trước anh thà không ra tay cứu cô ta.
Vương Mạn Ni thấy Giản Vân Đình không thèm để ý đến mình, coi mình như không khí, lòng cô ta lại càng thêm đau đớn, nhưng cô ta vẫn lấy hết dũng khí chạy theo.
"Đoàn trưởng Giản, tôi có chuyện muốn nói với anh, chuyện này rất quan trọng, sau khi nói xong, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Anh có thể nói chuyện riêng với tôi được không?"
Giản Vân Đình cảm thấy cô gái này thực sự điên rồi.
"Có gì nói luôn một lần đi, giờ tôi có người yêu rồi, cô cũng thấy đấy, làm như vậy không chỉ khiến cô mất mặt, mà còn khiến chính ủy Vương mất mặt."
Thấy Giản Vân Đình chịu nhượng bộ, Vương Mạn Ni cũng không dám đi đến chỗ quá kín đáo, vì cô ta biết anh sẽ để ý.