Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 326: C

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:00:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y tá ban đầu nghĩ rằng Lý Văn Thư sẽ kêu lên vì đau, nhưng cho đến khi xử lý xong vết thương, không nghe cô kêu một tiếng, chỉ thấy trán cô lấm tấm mồ hôi.

Điều này khiến cô y tá càng thêm khâm phục.

Trong lúc đó, Giản Vân Đình ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Đầu thuốc gần như cháy đến tận tay mà anh cũng không để ý.

Mạnh Lôi vội vã chạy tới, trong mắt cũng đầy vẻ lo lắng.

"Chị dâu không sao chứ?"

Lúc này Giản Vân Đình mới giật mình, vội vàng dập điếu thuốc, ném vào thùng rác.

"Lưng bị đ.â.m một nhát, hiện tại đang xử lý vết thương."

Mạnh Lôi nghe vậy hít vào một hơi lạnh. "Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Bình thường chẳng đi đâu, lần này ra ngoài lại bị người ta theo dõi, anh cũng quá bất cẩn rồi."

Nhắc đến điều này, trong lòng Giản Vân Đình không khỏi nặng trĩu. Bình thường anh rất cảnh giác, nhưng hôm nay có lẽ vì quá vui mừng mà anh đã mất cảnh giác.

Thấy Giản Vân Đình không nói gì, Mạnh Lôi cũng nhận ra điều gì đó.

"Mấy người đó đã được xử lý rồi, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tra ra được kẻ chủ mưu. Cái lũ khốn đó, lại dám ra tay với một cô gái, đúng là đáng chết!"

"Chờ xong chuyện ở đây, tôi sẽ đến."

Ánh mắt Giản Vân Đình lộ ra vẻ lạnh lùng. Anh tuyệt đối không tha cho bọn chúng.

Chẳng bao lâu sau, Lý Văn Thư xử lí vết thương xong.

Giản Vân Đình và Mạnh Lôi thấy cô ra, lập tức đứng dậy.

"Em không sao chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-326-c.html.]

Lý Văn Thư lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười.

"Không sao."

Dù ngoài miệng nói không sao, nhưng làm sao có thể thật sự không sao được? Một cô gái với làn da mềm mại bị đ.â.m một nhát vào lưng, nếu là người khác có lẽ đã khóc ròng từ lâu. Giản Vân Đình đứng ngoài đợi, không nghe thấy cô kêu một tiếng, có thể thấy rõ sự kiên cường của Lý Văn Thư.

"Đi thôi, anh sẽ đưa em đi ăn, sau đó đưa em về nghỉ ngơi."

Giản Vân Đình không bận tâm đến việc có người khác ở đó, trực tiếp đi tới, cẩn thận đỡ Lý Văn Thư, trong mắt anh hiện rõ sự xót xa không chút giấu diếm.

Mạnh Lôi đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Lý Văn Thư. Lúc mới gặp, ai cũng nghĩ đây là cô gái yếu đuối, nhưng khi đã ở bên cạnh một thời gian, mới thấy cô khác biệt đến thế nào. Không lạ khi Giản Vân Đình lại say mê cô đến vậy, có ai mà không thích một cô gái như thế?

"Mạnh Lôi, cậu đã ăn gì chưa? Đi cùng chúng tôi nhé."

Lý Văn Thư quay sang Mạnh Lôi hỏi.

Mạnh Lôi lúc này còn chưa ăn, nhưng không muốn làm bóng đèn nên vội vã lắc đầu.

"Chị dâu cứ đi trước đi, tôi còn chút việc cần làm."

Lý Văn Thư gật đầu. "Vậy chúng tôi đi trước nhé."

Cả hai đến nhà ăn, Giản Vân Đình lấy cho Lý Văn Thư những món thanh đạm, giờ cô đang bị thương nên không thể ăn những món quá nhiều dầu mỡ, như vậy sẽ không tốt cho việc hồi phục.

Lúc này, Vương Mạn Ni cũng nghe tin về vụ việc. Phản ứng đầu tiên của cô ta là nghĩ Lý Văn Thư cố tình làm vậy để làm lấy lòng Giản Vân Đình, để anh hoàn toàn tin tưởng cô, rồi sau đó lấy đi tất cả từ anh và bỏ trốn cùng người đàn ông khác.

Không ngờ cô lại độc ác đến vậy, đến mức chịu đ.â.m d.a.o cũng để lấy lòng tin của Giản Vân Đình.

Khi Vương Mạn Ni đến chất vấn Lý Văn Thư, Giản Vân Đình lập tức đập mạnh khay thức ăn xuống bàn, làm canh và đồ ăn văng hết lên người cô ta.

"Nếu còn nói nhảm nữa, dù có chính ủy Vương bảo vệ cô, tôi cũng không nể mặt!"

Vương Mạn Ni hết lần này đến lần khác khiêu khích, đã khiến cơn giận của Giản Vân Đình bùng lên đỉnh điểm. Trước đây, khi tâm trạng tốt, anh còn bỏ qua cho cô ta. Nhưng bây giờ, Lý Văn Thư đang bị thương, anh xót xa đến mức sắp chết, cô ta còn dám đến nói lời cay độc như vậy.

Loading...