“Tại sao em phải lao vào trước mặt anh như vậy?” Giản Vân Đình mắng nhỏ, rõ ràng trong giọng nói có một chút tự trách.
Nếu như anh có thể giải quyết ba tên này trước khi Lý Văn Thư đến, thì cô đã không phải chịu vết thương này.
Lý Văn Thư vừa mở miệng, không kìm được mà phun ra một ngụm máu.
“Chỉ cần người bị thương không phải là anh, thì em không sao cả.”
“Em…” Nhìn bộ dạng của cô, Giản Vân Đình muốn trách mắng cũng không biết nói gì.
Thấy Giản Vân Đình tức giận, Lý Văn Thư nhẹ nhàng đưa tay kéo áo anh, giọng nói yếu ớt như đang làm nũng: “Đau lắm…”
“Biết đau, lần sau gặp chuyện thế này thì tránh xa ra một chút, đừng lao vào, có bị thương mới thấy thỏa mãn sao?" Giản Vân Đình vẫn giận dữ mắng, nhưng rõ ràng trong giọng nói có chút xót xa.
Tuy vậy, anh vẫn nhẹ nhàng ôm lấy eo Lý Văn Thư, cẩn thận giữ cô không để ngã. Về phần người đàn ông phía sau, anh chỉ như kéo một món đồ bỏ đi, dùng một tay kéo lê anh ta.
Hai kẻ nằm dưới đất, sống hay c.h.ế.t không còn quan trọng nữa, chỉ cần giữ lại được tên cầm đầu là đủ.
Sau bao nỗ lực quay trở lại doanh trại, Giản Vân Đình cho người xử lý mấy tên đã tấn công anh, còn mình thì sốt sắng đưa Lý Văn Thư đến trạm y tế.
Đến nơi, lưng của Lý Văn Thư đã bị m.á.u thấm đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên vô cùng tái nhợt. Vốn dĩ ngũ quan của cô đã cực kỳ quyến rũ, nay lại thêm vẻ yếu đuối mong manh, càng khiến người khác không khỏi thương cảm.
Mắt Giản Vân Đình đỏ hoe, anh không dám nhìn trực diện, trong lòng đầy sự hối hận. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, khi rời khỏi doanh trại anh đã nên cảnh giác hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-325-c.html.]
Lý Văn Thư lúc đó rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại lao mình đến như vậy? Nghĩ đến đây, lòng anh như có gì đó run lên, đầy tự trách và áy náy. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, đến người phụ nữ mình yêu thương cũng không thể bảo vệ được.
Lý Văn Thư rất đau, nhưng cô cố gắng chịu đựng. Giản Vân Đình chắc chắn đang tự trách mình rất nhiều, nếu cô thể hiện sự đau đớn, lòng anh sẽ càng thêm đau khổ.
"Đoàn trưởng Giản, xin anh ra ngoài chờ. Chúng tôi cần làm sạch vết thương và khâu lại."
Y tá bên cạnh nói. Dù sao Giản Vân Đình cũng là đàn ông, mà Lý Văn Thư cần phải cởi hết áo trên người, anh ở đây thực sự không tiện.
Giản Vân Đình dường như đã bị đóng đinh tại chỗ, không muốn rời đi, nhưng anh biết nếu còn ở lại sẽ chỉ làm chậm trễ quá trình điều trị.
"Văn Thư, anh sẽ ở bên ngoài chờ em."
Lý Văn Thư gật đầu, mỉm cười: "Yên tâm đi, em không sao. Anh chỉ cần chờ ở ngoài là được."
Giản Vân Đình gật đầu, sau đó mới rời khỏi phòng.
Y tá bên cạnh nhìn Lý Văn Thư, trong mắt có vài phần tò mò. Cô ấy cũng là một trong những người thầm mến Giản Vân Đình, ban đầu khi biết anh có bạn gái, trong lòng cô ấy còn thấy không đáng.
Sau khi gặp Lý Văn Thư, sự không phục trong lòng cô ấy càng tăng lên đỉnh điểm. Cô chẳng qua chỉ có khuôn mặt đẹp hơn người, ngoài ra chẳng có gì đáng chú ý.
Không ngờ một cô gái yếu đuối như vậy lại dám đỡ nhát d.a.o cho Giản Vân Đình. Nếu đổi lại là cô ấy, chưa chắc cô ấy có đủ dũng cảm đó.
Bởi vậy, bây giờ trong lòng y tá là sự tôn kính với Lý Văn Thư.
"Cô cố gắng chịu đựng nhé, lúc làm sạch vết thương sẽ rất đau." Y tá nói với Lý Văn Thư, cô gật đầu, cắn chặt răng. Cô có sợ đau không? Dĩ nhiên là sợ, sợ muốn chết. Nhưng nếu vết thương của cô có thể cứu được mạng của Giản Vân Đình, thì dù có đau đến đâu cô cũng chịu được.