Vương Mạn Ni nhìn có vẻ rất gấp gáp.
Giản Vân Đình khá bất ngờ, ban đầu tưởng cô ta đến để nói xấu vài câu, không ngờ lại nói chuyện nghiêm trọng như vậy, gì mà c.h.ế.t với chóc chứ?
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung. Nể mặt chính ủy Vương, tôi không muốn tính toán với cô, sau này đừng nói mấy chuyện này trước mặt tôi nữa."
Giản Vân Đình đã rất bực bội, với phụ nữ thì sợ nhất là không biết xấu hổ.
"Có phải anh nghĩ tôi đang nói dối không? Tôi nói thật với anh, tôi quen biết một thầy bói rất giỏi, ông ấy nói sẽ có một cô gái xinh đẹp hại c.h.ế.t anh. Cô ấy yêu người yêu cũ của mình, dù ở bên anh cũng sẽ phản bội, không chỉ vậy, còn sẽ làm anh gặp nguy hiểm. Anh Giản, tin tôi đi, được không?"
Vương Mạn Ni nắm chặt cánh tay của Giản Vân Đình, giọng điệu như sắp khóc.
Giản Vân Đình chỉ thấy cô ta thật kỳ quặc.
"Không biết còn tưởng rằng người uống rượu là cô đấy. Nam nữ thụ thụ bất thân, giữ khoảng cách cho tốt. Sau này đừng nói mấy lời này trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Giản Vân Đình không hiểu Vương Mạn Ni đang nói gì, anh chỉ thấy cô ta thật mê tín. Thời đại này rồi còn tin vào bói toán, nếu mà quay lại vài năm trước, chắc chắn sẽ bị phê phán.
Nhìn Giản Vân Đình không tin, Vương Mạn Ni gần như phát khóc, nhưng cô ta cũng không thể nói thật, vì nói ra cũng chẳng ai tin.
"Anh tin tôi đi anh Giản, tôi làm vậy là vì tốt cho anh. Ở bên cô ta, anh sẽ chết, cô ta đúng là sao chổi mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-317-c.html.]
Vương Mạn Ni càng nói càng kích động, còn đưa tay muốn kéo tay áo của Giản Vân Đình. Với khả năng của Giản Vân Đình, tất nhiên không để cô ta thành công. Anh tránh sang một bên như tránh bệnh dịch, khiến Vương Mạn Ni mất thăng bằng, suýt ngã xuống đất.
"Đừng nói cô ấy là sao chổi, dù cô ấy là Diêm Vương sống, tôi cũng không chê."
Nói xong, Giản Vân Đình liền bước vào sân, rõ ràng không muốn ở lại đây lâu.
Nói xấu Lý Văn Thư là sao chổi, cô gái này có vẻ đầu óc không bình thường. Nếu không nể mặt chính ủy Vương, anh thực sự muốn chửi thề.
Nhìn thấy Giản Vân Đình quay lại, Lý Văn Thư không để lộ cảm xúc, chỉ liếc anh một cái. Chẳng bao lâu sau, Vương Mạn Ni cũng bước vào, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản của cô ta, chắc chắn không đạt được ý đồ.
Sau bữa tối, Giản Vân Đình dẫn Lý Văn Thư rời đi. Dù trời đã tối nhưng lâu ngày không gặp, cả hai đương nhiên muốn dành thời gian bên nhau.
Giản Vân Đình đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho cô, tối nay cô sẽ nghỉ lại ở nhà của một người bạn thân của anh, là một tiểu đoàn trưởng. Vợ của anh ta đã sắp xếp căn phòng gọn gàng.
Dù Giản Vân Đình rất muốn được ở chung với Lý Văn Thư, nhưng hiện tại hai người chưa kết hôn, ở cùng nhau chắc chắn không thích hợp.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trong khu rừng nhỏ phía sau doanh trại. Trong lòng Lý Văn Thư cũng có chút tò mò, không nhịn được hỏi chuyện mà Vương Mạn Ni đã nói.
"Vân Đình, cô gái đó đã nói gì với anh vậy?"
Giản Vân Đình cũng không giấu giếm: "Cảm giác cô ta như bị thần kinh, nói rằng anh nên chia tay em, còn nói có thầy bói nào đó phán rằng em sẽ hại c.h.ế.t anh. Anh cũng chẳng để ý."
Giản Vân Đình không để tâm, nói ra như một chuyện nhỏ. Nhưng khi lọt vào tai Lý Văn Thư, mọi thứ trở nên không đơn giản như vậy. Ánh mắt cô tối sầm lại, trong đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
Cô là người trọng sinh, nhưng liệu có khả năng thế giới này không chỉ mình cô trọng sinh? Chẳng lẽ Vương Mạn Ni cũng vậy? Cô ta biết những gì đã xảy ra ở kiếp trước nên mới khuyên Giản Vân Đình như vậy.