Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 313: C

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:00:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Môi Lý Văn Thư khẽ mấp máy, nhưng Giản Vân Đình chẳng nghe lọt lời nào. Sự chú ý của anh chỉ dồn cả vào đôi môi mềm mại của cô.

Lý Văn Thư nói mãi mới nhận ra anh không hề chú ý đến lời cô, không khỏi tức giận.

"Anh có nghe em nói gì không đấy?"

"Văn Thư, anh muốn hôn em."

Lý Văn Thư: "…"

Cô biết ngay mà, anh là đồ lưu manh!

"Hôn em được không?"

Lý Văn Thư muốn đồng ý, nhưng nghĩ đây là văn phòng, nhỡ có ai bất ngờ xông vào thì làm sao? Chẳng phải sẽ xấu hổ c.h.ế.t đi được sao?

"Anh đóng cửa lại trước đã."

Lý Văn Thư ngập ngừng nói, vừa nói xong, dù mặt dày đến mấy cũng đỏ lên.

Giản Vân Đình không nhịn được cười khẽ vài tiếng: "Được, anh đi ngay đây."

Nói rồi, anh liền đứng dậy khóa cửa lại, quay trở lại cũng chẳng nói thêm lời nào, liền ôm lấy mặt Lý Văn Thư mà hôn xuống.

Không phải là một nụ hôn lướt qua, mà là một nụ hôn sâu.

Lý Văn Thư chỉ cảm thấy lưỡi của mình như bị đối phương chiếm lĩnh, cô thở gấp, dường như muốn ganh đua cao thấp với Giản Vân Đình.

Giản Vân Đình không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy, càng trở nên phấn khích hơn.

Bàn tay không tự chủ vòng qua eo Lý Văn Thư, làm cho nụ hôn trở nên sâu đậm hơn. Khi tách ra, Lý Văn Thư đã thở hổn hển, khuôn mặt của cô đỏ bừng như hoa đào, khiến Giản Vân Đình chỉ muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

Lý Văn Thư nhìn ánh mắt anh, không khỏi rụt lại một chút. Cô cắn môi đỏ mọng, ánh mắt chầm chậm nhìn xuống. Khi chạm đến một chỗ nào đó, cô không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.

To, thật sự rất to...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-313-c.html.]

Vòng eo như có dòng điện chạy đến bụng dưới, Lý Văn Thư bỗng cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Giản Vân Đình cũng nhận ra phản ứng của mình, cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng Lý Văn Thư thông minh như vậy, chắc cô cũng đã thấy, thế thì cũng không cần phải che giấu. Anh là một người đàn ông bình thường, đứng trước người phụ nữ mình yêu mà không có phản ứng mới là lạ.

Lý Văn Thư không dám nhìn xuống đó nữa, liền đưa tay ôm lấy Giản Vân Đình, đầu tựa vào cổ anh, hít thật sâu mùi hương từ cơ thể anh.

"Đừng ngửi nữa, anh đang đầy mồ hôi đây, ngửi rồi ngất xỉu thì khổ."

Giản Vân Đình vừa nói, không khí ám muội vừa rồi tan biến hết, Lý Văn Thư không nhịn được bật cười.

"Không sao, rất thơm, em thích ngửi."

Khóe miệng Giản Vân Đình không khỏi nhếch lên, anh cũng ngửi nhẹ lên người cô.

"Rất thơm."

Hai người dù muốn dính lấy nhau thêm một chút, nhưng dù sao đây cũng là văn phòng. Cứ khóa cửa như vậy không tiện, lỡ có người biết được thì không hay.

"Thôi được rồi, anh mở cửa ra đi, lỡ có ai đến tìm anh."

Lý Văn Thư không nhịn được thúc giục.

Giản Vân Đình lắc đầu: "Yên tâm đi, mọi người đều có mắt quan sát, có chuyện gì không nói được vào ngày mai. Giờ cũng sắp tối rồi."

Hiếm khi có cơ hội để ở riêng, Giản Vân Đình đương nhiên muốn ở thêm một lúc nữa.

Lý Văn Thư nghĩ một chút cũng thấy phải, giờ đã muộn, là giờ nghỉ ngơi, chắc cũng không có ai đến làm phiền.

"À đúng rồi, đây là một ít đồ ăn em mang cho anh. Còn đây là những thứ mẹ anh gửi, chút nữa anh để vào tủ, khi nào thèm thì lấy ra ăn."

Nhìn cô lấy từ túi ra từng thứ một, Giản Vân Đình có chút tò mò.

"Sao mẹ anh biết em đến doanh trại?"

"Em nói với bà ấy đấy. Anh đừng nghĩ mẹ mình nói năng không dễ nghe, thật ra bà ấy vẫn lo lắng cho anh. Cả đống đồ này đều do bà ấy chuẩn bị, bà ấy sợ anh phải chịu khổ trong đơn vị."

Lý Văn Thư không nhịn được mà nói tốt cho Trương Thục Phân. Đúng là tấm lòng của bố mẹ, dù Trương Thục Phân nghĩ thế nào về cô, thì đối với Giản Vân Đình bà vẫn luôn dành tình yêu thương.

Loading...