Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 312: C

Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:00:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Văn Thư không nhịn được cười hai tiếng: "Yên tâm đi, tôi không để bụng đâu, cũng không giận gì cả."

Mạnh Lôi thở phào, có mấy cô gái nhỏ nhen lắm, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể nhớ lâu, anh ta cũng hơi sợ.

"Vậy thì tốt, chị dâu vẫn là người thấu tình đạt lý nhất."

Đang nói chuyện thì thấy Giản Vân Đình bước vào.

"Cuối cùng anh cũng về rồi."

Mạnh Lôi đứng lên, không khỏi thốt lên.

Giản Vân Đình không thèm để ý đến anh ta, mà nhìn sang phía Lý Văn Thư. Hôm nay cô mặc rất giản dị, để tiện đi lại, cô mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt và áo sơ mi trắng.

Dù là trang phục đơn giản như vậy, cô vẫn trông rất nổi bật. Có người dù khoác một cái bao tải cũng đẹp.

Trong lòng Giản Vân Đình tràn đầy niềm vui, trái tim thậm chí đập nhanh hơn.

"Văn Thư, cái này tặng em."

Anh bước tới, đưa bó hoa trong tay cho cô, trên mặt còn mang theo một chút nôn nóng như đang muốn khoe điều gì.

"Em đừng giận, lẽ ra anh phải đến đón em sớm hơn."

Lý Văn Thư nhìn bó hoa trong tay, cúi đầu ngửi, rất thơm, là hoa hồng đỏ.

"Em không giận, em đã nói không cần anh đón rồi, anh còn cứ nhất định đi, thật phí công."

Mạnh Lôi đứng bên nhìn hai người nói chuyện, chỉ cảm thấy mình đứng đây quá mức vướng víu.

"Chị dâu, vậy hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi còn việc, tôi ra ngoài trước."

Lý Văn Thư gật đầu: "Đi đi, lát nữa cùng ăn cơm nhé."

"Vâng!"

Mạnh Lôi đáp một tiếng rồi rời khỏi văn phòng. Khi đi còn rất chu đáo giúp họ đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-312-c.html.]

Giản Vân Đình trong lòng âm thầm khen ngợi, nghĩ thầm rằng thằng nhóc này đúng là biết điều.

Giản Vân Đình kéo Lý Văn Thư ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Hoa anh tặng, em có thích không?"

Lý Văn Thư gật đầu: "Thích, lát nữa em nhất định phải mang về."

Nghe cô nói vậy, Giản Vân Đình không khỏi bật cười.

"Vậy thì có hơi quá rồi đấy."

"Không hề quá, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, em phải giữ làm kỷ niệm."

Giản Vân Đình nhìn bó hoa hồng đỏ trong tay cô, chỉ cảm thấy mặt cô còn đẹp hơn cả hoa.

Lâu ngày không gặp, anh đã nhớ cô rất nhiều.

Nuốt nước bọt, anh không kìm được đưa tay nắm lấy tay cô.

"Văn Thư, ở Bắc Kinh em vẫn ổn chứ? Gần đây có ai gây khó dễ cho em không?"

Lý Văn Thư lắc đầu: "Yên tâm đi, giờ còn ai dám gây khó dễ cho em nữa chứ. Có ông cụ và bà cụ chống lưng cho em, cho mười lá gan bọn họ cũng không dám."

Giản Vân Đình gật đầu: "Cũng tại anh, nếu anh sớm xử lý tên Trần Đại Hồng đó, có lẽ sẽ không có chuyện sau này."

Giản Vân Đình nói xong, không kìm được cầm lấy cánh tay của cô, kéo tay áo lên nhìn vào vết thương. Trong đôi mắt anh không khỏi thoáng qua sự tối tăm.

Anh đưa tay khẽ vuốt qua vết thương, khi cất lời giọng đã khàn đặc: "Đau không?"

Lý Văn Thư nhún vai: "Không đau, bây giờ vết thương cũng đã lành rồi."

Dù cô nói vậy nhưng làm sao có thể không đau được? Lúc mới bị thương thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi thuốc tê hết, đau đớn kéo dài một lúc lâu.

Giản Vân Đình không nói gì, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương của cô.

"Để em phải chịu ấm ức rồi."

Trong lòng Lý Văn Thư khẽ xao động, cô đưa tay nâng mặt anh lên.

"Người khiến em ấm ức chưa bao giờ là anh. Người sống làm sao có thể mãi mãi không bị thương chứ? Anh cũng đừng để trong lòng, những gì anh làm cho em đã đủ nhiều rồi. Anh cứ yên tâm, sau này em sẽ chú ý hơn, lần này bị thương chỉ là tai nạn thôi."

Tính cách của Giản Vân Đình vốn dĩ rất lạnh lùng, vậy mà lúc này lại giống như một con cừu nhỏ trước mặt Lý Văn Thư, để mặc cô nâng khuôn mặt mình và nói.

Loading...