Tay nắm chặt ống nghe, nỗi nhớ nhung đạt đến đỉnh điểm.
“Vân Đình, dạo này anh có cần làm nhiệm vụ không?”
Giản Vân Đình nhướng mày: “Sao vậy?”
“Nếu tiện, em muốn đến thăm anh.”
Giản Vân Đình mới đi không lâu mà cô đã nhớ anh vô cùng. Dù không thể làm gì, chỉ cần gặp mặt cũng đã tốt rồi.
Lúc này cô mới thật sự hiểu được cảm giác “một ngày không gặp như cách ba thu”.
Tình yêu bình thường là như vậy, không thể kiểm sát được nỗi nhớ dành cho đối phương, làm sao có thể lý trí mãi được? Con người đều là động vật có cảm xúc.
Trong lòng Giản Vân Đình không khỏi xao động, một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
Gần đây anh không có nhiệm vụ quan trọng gì, chỉ đang huấn luyện lính mới ở quân đội, nếu Lý Văn Thư đến thì cũng không có gì trở ngại.
Nhưng dù sao cũng là một đoạn đường dài, anh mới về quân đội chưa bao lâu, liệu có phải quá vất vả cho cô không?
“Cũng tiện thôi, nhưng đi lại vất vả lắm.” Giản Vân Đình do dự nói.
“Không vất vả chút nào. Đến lúc đó em sẽ qua, trước tiên sẽ sắp xếp ổn thỏa việc ở nhà đã.”
Nếu muốn đi, cô cũng phải sắp xếp cửa hàng cho ổn thỏa. Đợi khi em gái và mọi người có thể quản lý được thì cô mới có thể rời đi.
Hơn nữa, chuyện của Lý Tâm Nhu cũng chưa giải quyết xong. Cô muốn xem xem cửa hàng của Lý Tâm Nhu có còn mở được không.
“Được.”
Hai người lại nói thêm vài câu rồi mới lưu luyến cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-298-b.html.]
Lý Văn Thư trong lòng nhẹ nhõm hẳn, dù sao thì giải thích rõ ràng được là tốt rồi.
Giản Vân Đình vừa cúp máy, mới nhớ ra mình quên không nói vài câu giúp Mạnh Lôi.
Hồi đó Mạnh Lôi kể chuyện này với anh, còn cảm thấy rất áy náy với Lý Văn Thư, như thể bán đứng chị dâu vậy. Dù sao lúc đó Lý Văn Thư cũng đã nhờ vả anh ta mấy lần không nói chuyện này với Giản Vân Đình.
Giản Vân Đình mỉm cười, nghĩ rằng không nói cũng không sao. Lý Văn Thư là người hiểu lý lẽ, không vì chuyện nhỏ như vậy mà có thành kiến với Mạnh Lôi.
Lý Văn Thư quay về nhà thì gặp Trương Thục Phân. Trương Thục Phân vẫn giữ vẻ mặt như trước đây, Lý Văn Thư cười chào bà một câu, cũng không quan tâm bà có đáp lại hay không, vui vẻ quay về nhà.
Thấy Lý Văn Thư rời đi, Trương Thục Phân cũng không còn giữ vẻ kiêu căng như vừa nãy. Nghĩ đến những chuyện nghe được gần đây, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô gái này quả thật cũng không tệ, bị bao nhiêu côn đồ vây quanh mà vẫn có thể thoát thân, nghe nói còn dùng dùi cui điện khiến mấy tên đó sợ đến mức tè ra quần, bản thân chỉ bị thương ở tay.
Nghe mà cảm thấy khó tin.
Nghĩ đến nụ cười vừa rồi của Lý Văn Thư, trong lòng Trương Thục Phân có chút không thoải mái.
Về đến nhà, bà không khỏi hỏi chồng về chuyện này.
“Ông nói xem, cái thằng nhóc Chu với thằng nhóc Trần kia cũng quá đáng thật, trai tráng mà đi bắt nạt một cô gái trẻ. Con bé này cũng mạnh mẽ đấy, chứ nếu không biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Trương Thục Phân không kìm được kể lại chuyện này, Giản Vi Dân nghe vậy cũng thở dài.
“Cô bé này đúng là không phải người thường, cũng thật không dễ dàng. Một mình mở cửa hàng, lại gặp phải mấy tên du côn như thế, thật sự là bị ức h.i.ế.p quá mức.”
Trương Thục Phân không khỏi gật đầu. Mặc dù bà không thích Lý Văn Thư, nhưng lúc này cũng phải thừa nhận rằng cô gái này không phải người bình thường, chẳng trách con trai bà lại để mắt đến cô.
“Hay là lát nữa ông mua chút đồ qua đó đi?”
Trương Thục Phân suy nghĩ hồi lâu, không kìm được mà do dự nói.
Giản Vi Dân đang cầm tờ báo bỗng dừng lại, ngạc nhiên nhìn vợ.