Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 297: B

Cập nhật lúc: 2025-06-25 06:59:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, trong lòng đương nhiên cảm thấy bất an.

Trương Mỹ Liên gật đầu: “Con đi đi.”

Lý Văn Thư ra ngoài tìm một trạm điện thoại công cộng, gọi thẳng cho Giản Vân Đình. Nhân viên trực tổng đài tiếp điện thoại, nhưng Giản Vân Đình đã ra ngoài, không thể đến nghe máy.

Lý Văn Thư không cam lòng, cô đứng đợi bên cạnh bốt điện thoại, nghĩ rằng đợi một lát rồi gọi lại. Lúc này trong lòng cô rất bất an, về nhà cũng không yên.

Đợi khoảng hơn một giờ, cô lại gọi lại. Lần này sau khi chuyển mấy lần, cuối cùng cũng chuyển đến chỗ của Giản Vân Đình.

Nghe giọng của anh bên đầu dây, Lý Văn Thư không khỏi nắm chặt ống nghe.

“Là Vân Đình phải không?”

Giản Vân Đình đáp: “Là anh đây, có chuyện gì vậy?”

Lý Văn Thư bình thường nói chuyện rất trôi chảy, nhưng lúc này lại ấp úng.

“Chuyện ở cửa hàng của em, anh biết rồi phải không? Ai nói cho anh biết vậy?”

Cô chưa nhắc thì không sao, nhưng khi nhắc đến, Giản Vân Đình cũng thấy tức giận. Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng gì, Lý Văn Thư càng thêm căng thẳng.

“Anh nói gì đi chứ, có phải đang giận không?”

Giản Vân Đình hừ lạnh một tiếng: "Em còn dám nói? Trước khi đi anh đã dặn dò thế nào? Em xem lời anh nói như gió thoảng qua tai sao? Nếu không phải Mạnh Lôi quay về, anh từ miệng cậu ấy mà biết được, chắc anh mãi mãi không biết chuyện này.”

Lý Văn Thư lúc này mới ngỡ ra, hóa ra là Mạnh Lôi đã nói.

“Em chỉ sợ anh lo lắng thôi, hơn nữa cũng không có vấn đề gì lớn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-297-b.html.]

“Cánh tay đã bị c.h.é.m mà còn nói không có vấn đề lớn. Chẳng lẽ phải mất mạng thì mới gọi là vấn đề lớn à?”

Giản Vân Đình rõ ràng có vẻ rất nghiêm khắc trong giọng nói, cho thấy anh thực sự rất quan tâm đến chuyện này.

Lý Văn Thư co rụt cổ lại, giọng nói có phần như làm nũng.

“Em biết mình sai rồi, lần sau em nhất định sẽ chú ý an toàn. Nếu lại có chuyện như thế nữa, em chắc chắn sẽ nói với anh đầu tiên. Em không có ý gì khác, chỉ là không muốn anh trong lúc đi làm nhiệm vụ còn phải lo lắng về chuyện của em thôi.”

Lý Văn Thư giọng nói dịu đi vài phần, đương nhiên Giản Vân Đình nghe ra được, nhưng không phải chỉ vài câu nhẹ nhàng là có thể qua chuyện.

“Anh nghĩ là em không coi anh là người thân của mình. Gặp chuyện mà không nói với anh, cũng không nói với ông, em nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần anh phải không?”

Giản Vân Đình không cần Lý Văn Thư phải mạnh mẽ. Sống như thế quá mệt mỏi. Anh chỉ muốn cô sống vui vẻ, những rắc rối gì cứ để anh lo.

Lý Văn Thư thấy sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe. Nếu là người khác nói với cô như vậy, cô có lẽ sẽ không để tâm. Nhưng lời của Giản Vân Đình, cô lại rất coi trọng.

“Em biết mình sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Lý Văn Thư muốn nói vài lời thân mật, nhưng lại biết nội dung cuộc trò chuyện này đều có người trực điện thoại nghe, cô chỉ có thể cố nhịn.

Giản Vân Đình cũng không dám nói quá nặng lời, sợ Lý Văn Thư chịu không nổi. Thấy cô thật sự biết lỗi, anh thở dài, vô thức dịu giọng lại.

“Biết sai là tốt rồi. Nếu lần sau gặp chuyện mà không nói với anh, anh sẽ cảm thấy mình thật vô dụng, em hiểu ý anh không?”

“Em hiểu.”

Lý Văn Thư khịt mũi, gật đầu nói.

“Được rồi, chuyện qua rồi cũng đã giải quyết xong. Nếu còn gì cần xử lý nữa thì chờ anh về rồi nói. Em ngoan nhé.”

Hai người lại trò chuyện thêm một lát, Lý Văn Thư thật không muốn cúp máy, có thể nói chuyện suốt đêm thì tốt biết bao. Nhưng cô cũng biết điều đó không thực tế.

Loading...