Nghe bố nói vậy, Lý Tâm Nhu cúi đầu, không khỏi mỉm cười. Đúng là bố ruột của cô ta mà.
Chu Định Quốc bị cảnh sát tạm giữ, bố Chu và mẹ Chu đương nhiên phải đến. Việc điều tra cũng không quá khó khăn, có thể nói là rất đơn giản, vì tất cả nhân chứng và vật chứng đều có đủ.
Vậy nên vụ án này rất nhanh đã được điều tra rõ.
Mấy tên côn đồ kia chắc chắn sẽ bị kết án tù vài năm, còn Trần Đại Hồng và Chu Định Quốc thì bị tạm giam mười lăm ngày, phạt hai trăm đồng.
Hình phạt này đối với Lý Văn Thư mà nói, quả thật là quá nhẹ, nhưng pháp luật đã quy định như vậy, cũng chỉ có thể xử lý như thế.
Hai trăm đồng quả không phải là số tiền nhỏ. Mẹ Chu phải đem tiền đến, cầu xin cảnh sát cho gặp con trai mình một lần.
Chu Định Quốc qua tấm kính, trong lòng ấm ức không kể xiết.
“Mẹ, tất cả đều tại Lý Tâm Nhu! Cô ta nói Lý Văn Thư mở cửa hàng đối diện với cô ta, ảnh hưởng đến việc kinh doanh, bảo con giúp cô ta giải quyết. Cô ta còn nói nếu con làm cho Lý Văn Thư không thể mở cửa hàng, cô ta sẽ cưới con. Vậy mà bây giờ con bị bắt, cô ta lại phủi sạch quan hệ với con!”
Chu Định Quốc tức đến chết, cảm thấy Lý Tâm Nhu thật vô lương tâm, dù chỉ đến thăm anh ta một chút cũng không.
Mẹ Chu nghe con trai nói vậy, mặt mày tái mét vì tức giận. Vì Lý Tâm Nhu mà con trai bà đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, vậy mà mãi vẫn không biết rút kinh nghiệm.
Lần trước mất bao nhiêu tiền, gia đình không nói gì. Bây giờ còn bị tạm giam, nếu chuyện này lan ra ngoài, gia đình còn mặt mũi nào nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-288-b.html.]
Giờ lại phải nộp tiền phạt, số tiền tiết kiệm của gia đình cứ ngày một bị tiêu hao bởi con trai.
“Mẹ nói thật, con đúng là đáng đời. May mà người ta không sao, nếu mà chết, con nghĩ đơn giản chỉ bị tạm giam thế này thôi sao? Cả đời con có khi phải ở trong này. Đã nói với con từ trước rồi, cái con nhỏ đó không phải người tốt, nếu nó để ý đến con thì đã ở bên con từ lâu rồi, đâu cần đợi đến bây giờ? Mẹ nói cho con biết, nếu còn lần sau, mẹ với bố con chắc chắn sẽ không quan tâm đến con nữa, mặc con muốn sống c.h.ế.t thế nào thì tùy.”
Mẹ Chu tức giận nói xong liền rời đi, không có chút lưu luyến.
Tạm giam nửa tháng cũng tốt, để bớt đi sự kiêu căng của anh ta, tránh sau này không có việc gì lại sinh chuyện.
Sinh ra một đứa con như vậy thật sự không còn gì để nói, mất mặt cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo số mình như vậy chứ?
Chu Định Quốc thấy mẹ mình rời đi mà không hề do dự, anh ta không khỏi gọi vài tiếng, nhưng vô ích, mẹ Chu không quay đầu lại.
Lúc này trong lòng anh ta cũng đầy hối hận, biết sớm Lý Tâm Nhu là loại người như vậy thì đã không làm chuyện ngu ngốc này. Lần này anh ta cũng đã nhìn rõ, sau này chắc chắn sẽ không để người phụ nữ đó lợi dụng nữa.
Mẹ Chu dù miệng mắng Chu Định Quốc, nhưng ra ngoài vẫn suy nghĩ.
Lý Tâm Nhu này thật không biết xấu hổ, dám coi con trai bà như kẻ ngốc để lừa gạt.
“Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Định Quốc dù có ngốc nhưng chắc chắn không nói bừa, chuyện này nhất định có liên quan đến Giản Tâm Nhu, chúng ta phải đến tìm cô ta hỏi cho ra lẽ.”
Bố Chu trong lòng cũng đầy tức giận, dù con trai có ngốc nhưng nếu không vì người phụ nữ này, nó cũng sẽ không liên tục phạm sai lầm.
“Nhưng mà, bây giờ cô ta là con gái của nhà họ Giản, chúng ta đến đó liệu có khiến nhà họ Giản tức giận không?”