Cảnh sát nói chuyện theo đúng quy trình, Chu Định Quốc đương nhiên cũng hiểu rõ, dù trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ có thể đi theo.
Vừa đến đồn cảnh sát, anh ta vẫn cứng miệng, không chịu nhận gì cả. Nhưng sau đó khi cảnh sát đưa ra lời khai của đám côn đồ, Chu Định Quốc không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận rằng mình đã đưa tiền.
"Tôi có đưa tiền, nhưng tôi đâu có đến tận nơi đánh người, các anh bắt tôi làm gì? Nếu bắt thì phải bắt mấy tên côn đồ đó."
Cảnh sát cười lạnh, người ở khu quân đội mà lại không có chút kiến thức pháp luật nào. Không lẽ anh ta nghĩ rằng bỏ tiền xúi giục người khác gây rối không phải là phạm pháp?
"Xin lỗi, đồng chí Chu, hành vi của anh thuộc vào tội thuê người gây thương tích, vi phạm pháp luật và cần phải chịu trách nhiệm."
Chu Định Quốc vừa nghe xong đã hoảng loạn, chẳng lẽ mấy tên côn đồ đó đã đánh c.h.ế.t Lý Văn Thư rồi sao? Nếu không tại sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
"Lý Văn Thư gặp chuyện rồi sao? Cô ta c.h.ế.t rồi à?"
Cảnh sát nghe anh ta nói vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Chẳng lẽ anh ta còn mong người ta chết?
Một cô gái trẻ kinh doanh nhỏ lẻ đã khó khăn lắm rồi, anh ta là đàn ông trưởng thành lại không tha, còn bỏ tiền thuê côn đồ đến gây rối.
"Vết thương tạm thời chưa xác định, nhưng đồng chí Chu, bây giờ chúng tôi cần tạm giữ anh."
Chu Định Quốc trong lòng hoảng loạn cực độ. Anh ta chỉ bảo mấy tên côn đồ đến gây phiền phức, sao bọn chúng lại động tay động chân chứ? Nếu thật sự đánh c.h.ế.t Lý Văn Thư, liệu nhà họ Lý có tha cho anh ta không?
Nghĩ đến đây, Chu Định Quốc cũng không còn để ý gì nhiều, vội vàng túm lấy tay của viên cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, tôi cũng bị người khác xúi giục. Các anh không thể kết tội tôi, tôi cũng là vô tội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-285-b.html.]
Mấy viên cảnh sát nghe vậy đều ngẩn người, chẳng lẽ phía sau còn có kẻ khác?
"Anh nói đi, chuyện này là sao?"
Chu Định Quốc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định kéo Lý Tâm Nhu vào.
"Là cô ta bảo tôi làm. Nếu không thì tôi với Lý Văn Thư chẳng có thù oán gì, tại sao lại đi hại cô ấy?"
Chu Định Quốc nghĩ rằng Lý Văn Thư bị thương nặng. Nếu thật sự là như vậy, anh ta cũng phải chịu vài năm tù vì tội đồng phạm.
Dù anh ta thích Lý Tâm Nhu, nhưng không thể vì cô ta mà đi tù, cả đời mình chẳng lẽ hủy hoại như vậy sao?
Lúc này, Lý Văn Thư vừa băng bó xong ở bệnh viện. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng khá sâu, phải khâu bốn đến năm mũi.
Từ Tú Liên đứng bên cạnh cứ khóc mãi, bà là một người phụ nữ chân chất, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Nhìn thấy con gái bị thương, bà chỉ muốn mình có thể thay con gánh chịu nỗi đau này.
Bên cạnh, Lý Văn Phương cũng nghẹn ngào, có chút hối hận vì lúc đó không giúp được gì. Nếu cô ấy phản ứng nhanh hơn một chút, có lẽ chị gái đã không bị thương.
"Chị, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em thật vô dụng."
Lý Văn Thư lúc này cũng không bận tâm đến cơn đau, cô chỉ muốn nhanh chóng đến đồn cảnh sát xem vụ án đã được xử lý đến đâu.
Nhìn thái độ của Lý Tâm Nhu, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta. Mới về thành phố được vài ngày mà đã không kiềm chế nổi.
Nếu không cho cô ta một bài học, thì đúng là nghĩ mình dễ bắt nạt. Lý Văn Thư cũng thật sự tức giận. Ai mà bị người ta c.h.é.m một nhát cũng chẳng thể vui nổi.
"Đừng lo, chị không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Chị đưa mọi người về nhà trước, lát nữa còn phải đi đồn cảnh sát."