Lý Tâm Nhu dùng ánh mắt u oán nhìn anh ta: "Còn ai ngoài Lý Văn Thư."
Sau đó cô ta kể lại chuyện Lý Văn Thư cướp khách của cô ta.
"Nếu cửa hàng của cô ta không mở nổi nữa thì tốt, như vậy tôi sẽ không bị lỗ nữa."
Chu Định Quốc nghe xong liền hiểu ra, thì ra là vì chuyện này. Anh ta thử thăm dò: "Tâm Nhu, em muốn anh giúp em như thế nào?"
"Anh tự nghĩ cách đi, anh Định Quốc, tôi biết anh là người tốt nhất, sẽ không để tôi chịu ấm ức. Nếu anh giúp tôi chuyện này, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh."
Lý Tâm Nhu lại vẽ ra một bức tranh đẹp, ban đầu cô ta muốn nhờ gia đình giải quyết chuyện này, nhưng nhìn thái độ của bố mẹ, có vẻ họ không để tâm lắm. Nếu đã vậy, để Chu Định Quốc này làm thay cũng được, dù sao anh ta cũng không thông minh, để anh ta làm những việc này là phù hợp.
"Làm sao cảm ơn anh? Lấy thân báo đáp sao?"
Mắt Chu Định Quốc sáng lên, không kìm được mà hỏi.
Nghe anh ta hỏi vậy, Lý Tâm Nhu trong lòng đầy chán ghét, nghĩ rằng Chu Định Quốc đúng là con cóc muốn ăn thịt thiên nga. Trước đây khi cô ta còn là con gái nhà họ Lý đã chẳng thèm để ý đến anh ta, giờ cô ta thành con gái nhà họ Giản rồi, đương nhiên là càng kiêu ngạo hơn.
"Cũng không phải là không thể, để tôi suy nghĩ đã. Nhưng bây giờ anh còn chưa làm xong chuyện, nói mấy thứ này có phải quá sớm không?"
Chu Định Quốc nuốt nước bọt, trong lòng lập tức tràn đầy nhiệt huyết. Chỉ cần làm cho cửa hàng của Lý Văn Thư không mở nổi, có gì khó chứ? Anh ta sẽ tìm vài tên côn đồ, khu vực đó có người thu phí bảo kê, cứ gây rắc rối cho cô vài lần, đảm bảo cửa hàng không mở nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-279-b.html.]
Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng ý thức pháp luật của mọi người vẫn còn khá mờ nhạt, mấy kẻ côn đồ thu phí bảo kê vẫn còn tồn tại. Đám người này thường xuyên đánh du kích, hôm nay ở đây, ngày mai ở đó, hành tung không dễ bị bắt.
Cảnh sát cũng lười không muốn quản chuyện này, chủ yếu vì việc quá nhiều, không quản xuể.
"Được, vậy nói lời giữ lời nhé. Anh nhất định sẽ giúp em chuyện này, đến lúc đó ít nhất em phải đi xem phim với anh. Tâm Nhu, em biết mà, anh thật lòng thích em, em phải cho anh cơ hội."
Chu Định Quốc đối với Lý Tâm Nhu thật sự rất si mê, cũng không phải vì cô ta quá đẹp, chủ yếu là cô ta biết cách thu hút đàn ông. Có vài người phụ nữ có thiên phú bẩm sinh trong việc này, thật sự không phải ai cũng có thể sánh bằng.
"Được thôi, khi nào anh làm xong việc, tôi sẽ đi xem phim với anh."
Nói xong chuyện chính, Lý Tâm Nhu cũng không muốn nói chuyện với anh ta thêm nữa, tìm một cái cớ rồi quay về.
Chu Định Quốc thì vui vẻ đi tìm người. Tên lưu manh mà anh ta quen biết nhất chính là Trần Đại Hồng, thế là Chu Định Quốc đi tìm anh ta.
Trần Đại Hồng nghe về mục đích của anh ta, phản ứng đầu tiên là cau mày.
"Không phải Lý Văn Thư đang cặp kè với Giản Vân Đình sao? Cậu tìm người đến phá cửa hàng của cô ta, Giản Vân Đình có để yên cho cậu không?"
Chu Định Quốc mặc dù có chút sợ Giản Vân Đình, nhưng giờ đã có Lý Tâm Nhu bên cạnh, anh ta cũng không còn sợ hãi nhiều nữa.
"Sợ cái gì chứ, anh không nói, tôi không nói, ai mà biết được? Tôi không cần anh bỏ tiền, tôi sẽ trả tiền cho họ. Đến lúc đó Giản Vân Đình làm sao biết được là chúng ta làm? Hơn nữa, trước đây anh ta đâu có nể mặt anh, chẳng lẽ anh không muốn trả thù?"
Nghe vậy, Trần Đại Hồng cũng cảm thấy có lý. Dù sao cũng không phải bọn họ trực tiếp đến gây sự, mà là đám côn đồ ở khu vực đó. Dù Giản Vân Đình biết cũng không thể nghĩ đến họ. Hơn nữa, anh còn quay lại bộ đội rồi, một thời gian ngắn cũng không về được. Dù anh có lợi hại đến đâu, cũng không thể quản được chuyện ở Bắc Kinh khi đang ở xa.