Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên phải tới báo tin.
Lý Tâm Nhu lúc này đang ở nhà, bực bội với bố mẹ, nói rằng Lý Văn Thư không biết xấu hổ, dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp khách hàng của cô ta, khiến bây giờ một bộ quần áo cũng không bán được.
Vừa nói, cô ta vừa sụt sịt nước mắt, như thể chịu bao nhiêu ấm ức.
Giản Vi Quốc nghe vậy, đương nhiên xót xa cho cô con gái bảo bối.
"Không thì con nghỉ bán đi, nhà mình có thiếu tiền đâu. Kiếm được hay không không quan trọng, quan trọng là tâm trạng. Hơn nữa sắp tới con còn phải đi học, cũng không thể chăm lo cửa hàng được."
Giản Vi Quốc và vợ thấy việc học vẫn là quan trọng nhất, dù sao gia đình cũng không thiếu tiền, chẳng cần thiết phải dựa vào số tiền Lý Tâm Nhu kiếm được. Nếu có thể học giỏi, mới là điều làm gia đình tự hào.
"Bố, con chỉ là không cam lòng thôi. Nếu do con kém cỏi thì con không nói gì, đằng này cô ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ, con thật sự không chịu được."
Đang nói thì Chu Định Quốc bước vào.
Thấy anh ta đến, mặt Lý Tâm Nhu liền sầm xuống.
Đối với cô ta, những điều nhục nhã mà cô ta phải chịu ở quê là điều cô không muốn nhắc đến nhất, nhưng mỗi lần Chu Định Quốc đến lại cứ nhắc mãi. Vì lần trước cô ta đã hứa với anh ta, rằng nếu anh ta cứu cô ta đi thì sẽ cưới anh ta. Chu Định Quốc bây giờ vẫn còn nhớ chuyện này, thỉnh thoảng lại nhắc, khiến cô ta bực bội vô cùng.
"Tâm Nhu, anh có chuyện muốn nói với em."
Lý Tâm Nhu bực bội nhìn anh ta: "Chuyện gì? Nói đi."
"Lý Văn Thư đã đưa mẹ nuôi và các em của cô ta lên đây, Lý Đa Mỹ cũng đã lên rồi, bây giờ họ đều ở nhà họ Lý."
Nghe đến tên Lý Đa Mỹ, sắc mặt của Lý Tâm Nhu không khỏi khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-278-b.html.]
"Thật không? Lý Văn Thư tự nhiên đưa họ lên làm gì chứ?"
Câu hỏi này khiến Chu Định Quốc không biết trả lời sao. Vì sao Lý Văn Thư đưa Từ Tú Liên và họ lên đây? Anh ta cũng không rõ.
"Cái này anh không rõ lắm, nhưng dù sao họ cũng đã đến rồi, xem ra là định ở lâu dài."
Lý Tâm Nhu theo phản xạ nhìn về phía bố mẹ mình, lo lắng rằng họ còn tình cảm với cô con nuôi này. Nếu Lý Đa Mỹ cứ ở quê thì tốt biết mấy, không gặp nhau thì tình cảm dần dần cũng nhạt nhòa. Nhưng giờ cô ấy lại đến đây, liệu cô ấy có định quay lại để nối lại tình xưa không?
"Được rồi, tôi biết rồi."
Chu Định Quốc nhìn Lý Tâm Nhu một cách nịnh bợ, khẽ ho một tiếng rồi không kìm được mà nói: "Tâm Nhu, anh mua vé xem phim rồi, em có muốn đi xem cùng anh không?"
Lý Tâm Nhu liếc nhìn anh ta, ánh mắt đầy khinh bỉ, không chút che giấu.
"Tôi không có thời gian đi xem phim, nếu anh muốn thì tự đi đi."
Chu Định Quốc có phần ngượng ngùng, gần đây anh ta đã mời Lý Tâm Nhu rất nhiều lần nhưng cô ta chẳng lần nào đồng ý. Dù có muốn phủi sạch quan hệ cũng không thể nhanh như vậy chứ? Điều này thật sự khiến anh ta cảm thấy lạnh lòng.
"Tâm Nhu, có phải em đang không vui không? Có gì phiền lòng cứ nói với anh."
Nghe anh ta hỏi vậy, trong đầu Lý Tâm Nhu liền lóe lên một ý tưởng. Cô ta nói vài câu với bố mẹ rồi định ra ngoài nói chuyện với Chu Định Quốc.
Hai người ra đến bên ngoài, tìm một nơi để ngồi xuống. Lý Tâm Nhu xoắn tóc, gương mặt đầy vẻ u sầu, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Định Quốc.
"Tâm Nhu, em nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Tâm Nhu thở dài, vẻ mặt đầy ưu tư.
"Tôi có nói thì anh cũng chẳng giúp được gì."
Chu Định Quốc nghe vậy thì vội vàng: "Em không nói làm sao biết anh không giúp được? Nói xem, ai bắt nạt em?"