"Mình nghĩ anh ấy vẫn còn thích cậu, tình cảm nhiều năm như vậy không thể tan biến nhanh chóng. Nếu cậu thật sự thích Quách Đào, thì hãy đi nói rõ với anh ấy. Nhưng mình nghĩ cậu cần suy nghĩ kỹ trước khi đi, đừng để sau này lại hối hận. Đàn ông cũng là con người, một khi họ đã hết hy vọng, sẽ không còn đường quay lại đâu."
Hôm nay Lý Văn Thư đã nói đến mòn miệng, cô đã rất tận tâm với chuyện này. Sau này nếu hai người họ thành đôi, chắc chắn cô sẽ đòi một phong bao lì xì thật to.
Lâm Tuyết cắn môi, suy nghĩ kỹ, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã hiểu ra. Có lẽ Lý Văn Thư nói đúng, người cô thích chính là Quách Đào, chỉ là suốt thời gian qua cô quá ngu ngốc, không nhận ra lòng mình.
"Văn Thư, thật sự cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã đến nói với mình những điều này, nếu không mình có lẽ đã bỏ lỡ Quách Đào. Anh ấy là một người rất tốt, nếu bỏ lỡ anh ấy, mình sợ rằng sẽ không tìm được người nào tốt hơn nữa."
Lâm Tuyết nói xong, trực tiếp lau nước mắt:
"Bây giờ mình phải đi tìm anh ấy, mình phải nói rõ với anh ấy. Dù bây giờ anh ấy không muốn ở bên mình cũng không sao."
Nghĩ đến những gì cô đã làm với Quách Đào những năm qua, Lâm Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nếu là cô, có lẽ đã từ bỏ từ lâu. Quách Đào đã kiên trì suốt những năm qua như thế nào chứ?
"Được rồi, đi đi, anh ấy vẫn còn ở nhà."
Lâm Tuyết gật đầu, lập tức chạy ra ngoài, điều này làm cha mẹ Lâm rất hoảng sợ. Thấy Lý Văn Thư đi ra, họ liền hỏi:
"Tiểu Tuyết rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Lý Văn Thư chỉ mỉm cười, chuyện này cô không biết phải giải thích thế nào với người lớn.
"Không có chuyện gì lớn đâu, cô ấy đang đi xử lý một việc, chắc sẽ về sớm thôi. Khi về, cô ấy sẽ tự kể cho hai bác nghe."
Cha mẹ Lâm dù rất tò mò nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải đợi con gái về rồi mới hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-266-c.html.]
Lúc này, Lâm Tuyết đã đến nhà Quách Đào. Quách Đào tuy đang ngồi uống trà, nhưng tâm trí không yên. Dù đã không còn hy vọng, nhưng biết Lý Văn Thư đang giúp mình nói chuyện, trong lòng anh vẫn không khỏi dấy lên một chút hy vọng.
Giờ đây, thấy Lâm Tuyết thở hổn hển xuất hiện trước mặt mình, anh ngây người.
"Tiểu Tuyết, em..."
Nhìn Quách Đào, mắt Lâm Tuyết đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra.
"Quách Đào, anh đừng đi xem mắt những cô gái khác có được không? Cũng đừng đính hôn với ai khác, được không?"
Không đầu không đuôi thốt ra những lời này, khiến Quách Đào đứng hình.
Lâm Tuyết bất ngờ òa khóc:
"Xin lỗi anh, những năm qua anh đối với em tốt như vậy, em lại luôn chê bai anh. Là em sai. Em còn nói với anh những lời quá đáng như vậy... Thực ra không phải như thế đâu, em nghĩ rằng em có lẽ..."
Cô cắn môi thật chặt, đến mức m.á.u chảy ra, có thể thấy cô đã quyết tâm rất lớn.
"Em nghĩ rằng em có lẽ đã thích anh rồi. Anh có thể cho em thêm một cơ hội không? Em sẽ không đối xử với anh như trước nữa. Anh cũng nói rõ với cô gái kia, đừng đi xem mắt nữa, được không?"
Lâm Tuyết vốn là người thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng. Trước đây vì chưa rõ lòng mình nên cô mới không thể nói rõ, giờ biết mình thích ai rồi, cô tất nhiên sẽ không vòng vo nữa.
Quách Đào hoàn toàn không tin vào tai mình. Anh cứ tưởng tình cảm này đã đi vào ngõ cụt, hai người cả đời này không còn khả năng gì nữa.
Không ngờ mới có hai ngày, Lâm Tuyết đã chạy đến nói rằng cô thích anh. Trời ơi, chẳng lẽ anh đang mơ sao?
Lý Văn Thư và Giản Vân Đình đứng bên nhìn cảnh này, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
------------------------------