Ở nhà thì lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng ra ngoài lại không dám nói một câu.
Thấy Tôn Thành Lượng còn biết điều, Giản Vân Đình cũng không nói gì thêm, dù sao nơi này cũng có nhiều người, thật sự động tay động chân thì cũng làm ảnh hưởng người khác.
Trong lòng Lý Minh Hạ tất nhiên cũng thấy khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt oán trách mà Tề Phương cứ liên tục liếc về phía mình, như thể anh ấy là một kẻ phụ bạc vậy.
Trương Tĩnh Mỹ cũng biết rõ câu chuyện đằng sau, nghĩ đến chuyện Tề Phương cùng lúc qua lại với hai người và còn "cắm sừng" Lý Minh Hạ, cô ấy không khỏi bực bội.
Anh Lý là một người tốt như vậy, làm sao mà Tề Phương dám đối xử với anh ấy như vậy chứ?
Giờ đã lấy chồng thì nên sống tử tế, thế nhưng ánh mắt mà cô ta nhìn về phía anh Lý lại vẫn đầy tình ý như thế, thật là không biết xấu hổ, chẳng phải là kiểu "ăn trong bát, ngó trong nồi" sao?
Không biết lấy đâu ra can đảm, Trương Tĩnh Mỹ đột nhiên đứng dậy.
"Anh Lý, chúng ta đổi chỗ đi."
Lý Minh Hạ đã suýt c.h.ế.t vì xấu hổ rồi, nghe Trương Tĩnh Mỹ nói vậy, anh ấy gần như lập tức đứng dậy.
Thế là Tề Phương chỉ có thể lườm Trương Tĩnh Mỹ.
Trương Tĩnh Mỹ vốn tính cách mềm mỏng, nhưng khi thấy Tề Phương trừng mắt với mình, cô ấy lại không chịu lép vế mà trừng lại.
Cô ấy không xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng có nét duyên dáng, tự nhiên và đằm thắm, mang theo một khí chất khó tả.
Tề Phương càng nhìn càng thấy không thoải mái, trong lòng dấy lên sự thù địch với Trương Tĩnh Mỹ. Không ngờ Lý Minh Hạ từ chối mình lần trước là vì đã quyến rũ cô gái khác.
Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, có khi đã quen nhau rồi cũng nên. Nghĩ đến đây, Tề Phương không kìm được nắm chặt tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-249-b.html.]
Nhìn thấy phản ứng của cô ta, làm sao Tôn Thành Lượng không hiểu được nữa? Nếu anh ta không nhìn thấy thì thôi, đằng này người phụ nữ ngu ngốc này lại dám tỏ thái độ như thế ngay trước mặt anh ta.
Ánh mắt kia là có ý gì? Vẫn còn tình cảm với Lý Minh Hạ sao?
Nghĩ đến việc Giản Vân Đình vừa mới sỉ nhục mình, lại thấy ánh mắt của Tề Phương dành cho Lý Minh Hạ, anh ta nổi giận bừng bừng, giơ tay lên và tát Tề Phương một cái.
Đây là nơi công cộng, đừng nói là đánh phụ nữ, ngay cả đánh nhau bình thường cũng rất ít xảy ra.
Không ngờ Tôn Thành Lượng lại tệ hại đến mức dám bạo hành gia đình ngay trước mặt mọi người như vậy, thật sự là vô cùng đáng khinh.
Lý Văn Thư và những người khác đều giật mình, dù đã đoán trước được rằng Tề Phương sống không tốt, nhưng họ không ngờ Tôn Thành Lượng lại đánh cô ta trước mặt bao người như vậy.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Có ăn không? Đừng có mà không biết xấu hổ!"
Tề Phương ôm mặt, không thể tin được. Ở nhà bị đánh thì thôi, nhưng đây là nơi công cộng, Tôn Thành Lượng lại làm như thế, cô ta còn mặt mũi gì nữa?
Nói cho cùng, Tề Phương trước đây cũng được chiều chuộng lớn lên, bây giờ sự chênh lệch quá lớn, khiến cô ta khó lòng chấp nhận được.
"Không ăn thì không ăn, có gì to tát đâu!"
Tề Phương liền hất bát đũa trước mặt, rồi khóc lóc bỏ chạy ra ngoài.
Sắc mặt của Tôn Thành Lượng tái xanh, nhưng anh ta không đứng dậy đuổi theo, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Lý Văn Thư nhìn tình huống này, không khỏi tặc lưỡi trong lòng.
Tề Phương đúng là đáng thương. Nếu lúc trước không làm những chuyện rắc rối đó, ngoan ngoãn gả cho anh hai của cô, thì làm sao có thể sống khổ sở như bây giờ?
Quả nhiên, lựa chọn của phụ nữ rất quan trọng, chọn được một người đàn ông tốt thì cả đời như đánh cược đúng. Nếu chọn nhầm người, chỉ có chờ đợi sự giày vò mà thôi.