Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 248: B

Cập nhật lúc: 2025-06-25 06:56:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tùy anh."

Giản Vân Đình không quá để tâm, anh chỉ tập trung vào việc gắp thức ăn.

Trương Tĩnh Mỹ nhìn đến ngây người, vô tình ăn phải một quả ớt cay, khiến cô ấy ho sặc sụa.

Lý Minh Hạ thấy vậy vội vàng giơ tay vỗ lưng cho cô ấy:

"Không sao chứ? Có phải ăn nhầm gì không?"

Mặt Trương Tĩnh Mỹ đỏ bừng, uống vài ngụm nước mới đỡ.

"Không sao, chỉ là ăn phải ớt thôi."

Đúng lúc đó, ở cửa nhà hàng đột nhiên có hai người bước vào, không ai khác chính là Tề Phương và Tôn Thành Lượng, xem ra hai người đến để ăn tối.

Lý Văn Thư nhìn thấy Tề Phương, không khỏi giật mình. Lần gặp trước, cô đã cảm thấy tinh thần của Tề Phương không tốt, nhưng bây giờ trông cô ta càng héo hon, trên mặt hình như còn có vài vết thương.

Vừa bước vào, Tề Phương đã nhìn thấy Lý Minh Hạ đang vỗ lưng cho một cô gái, trông họ có vẻ rất thân thiết, thậm chí có chút thân mật khó tả.

Sắc mặt cô ta thay đổi, cố ý ngồi xuống bàn phía sau họ, muốn xem người phụ nữ ngồi cùng Lý Minh Hạ là ai.

Khi thấy khuôn mặt của Trương Tĩnh Mỹ, trong mắt Tề Phương lóe lên vẻ khinh thường.

Cũng chẳng xinh đẹp gì, rất bình thường, không lẽ Lý Minh Hạ lại có mắt nhìn thấp thế sao?

Nhìn sang bên cạnh, cô ta mới phát hiện Giản Vân Đình cũng ở đó, gương mặt của Tề Phương có chút ngây ra, ánh mắt hơi mơ hồ.

Thực ra người đàn ông cô ta thích nhất vẫn là Giản Vân Đình, nhưng anh thậm chí còn không nhớ tên cô ta, sau đó cô ta mới hẹn hò với Lý Minh Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-248-b.html.]

Tôn Thành Lượng ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút hối hận vì đã đến nhà hàng này. Nếu biết Giản Vân Đình cũng ở đây, anh ta thà đi xa hơn một chút để ăn ở quán khác.

Giản Vân Đình là bản chính, Tôn Thành Lượng chỉ là bản sao. Hai người có nét tương đồng về khuôn mặt, nhưng khi bản chính và bản sao được đặt cạnh nhau, sự khác biệt rõ ràng.

Lý Minh Hạ hiển nhiên cũng nhìn thấy Tề Phương, trong lòng không khỏi thầm kêu xui xẻo.

Tôn Thành Lượng gọi vài món ăn, thấy ánh mắt của Tề Phương luôn hướng về phía đó, trong lòng anh ta không khỏi bực bội.

"Nếu em còn nhìn lén nữa thì mau cút ra ngoài, không cần ăn nữa."

Giọng của Tôn Thành Lượng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

Tề Phương không ngờ anh ta lại không nể mặt mình như vậy ngay cả ở bên ngoài, gương mặt cô ta lập tức đỏ bừng.

Nếu mất mặt trước người khác thì còn đỡ, nhưng ở đây lại có Giản Vân Đình và Lý Minh Hạ, hai người mà cô ta quan tâm nhất, cô ta không muốn bị làm nhục trước mặt họ.

"Anh nói linh tinh gì vậy? Tôi nhìn gì chứ?"

Tôn Thành Lượng cười lạnh: "Em tự biết mình nhìn gì, nhìn cũng vô ích, đồ không phải của em thì mãi mãi không phải của em."

Nghe thấy lời qua tiếng lại giữa hai người, Giản Vân Đình cũng không khỏi nhíu mày.

Bọn họ chỉ muốn vui vẻ đi ăn một bữa cơm, không muốn dây dưa với loại người tồi tệ như vậy.

Giản Vân Đình vốn cũng không phải người dễ tính, bây giờ nghe Tôn Thành Lượng lải nhải, lại còn biết rõ những chuyện bên trong, sắc mặt anh ngay lập tức tối sầm lại.

"Ăn cơm thì ăn cơm, đừng nói mấy lời vô ích, không thì cút ra ngoài mà ăn."

Ai mà không biết đến Giản Vân Đình chứ? Đừng nói là ở khu gia đình quân đội, ngay cả mấy khu gia đình lân cận cũng đều nghe danh tiếng của anh như sấm bên tai.

Tôn Thành Lượng tất nhiên cũng biết điều đó, nhưng anh ta không ngờ Giản Vân Đình lại thẳng thắn đến mức nói ra những lời này ngay trước mặt mình.

Trong giây phút đó, anh ta không biết phải nói gì, muốn phát cáu thì sợ chọc giận người này, không phát cáu thì lại thấy uất ức. Anh ta chỉ đành lườm Tề Phương một cái, Tề Phương thấy anh ta nhát gan như vậy thì cũng cảm thấy ghê tởm.

Loading...