Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi! - Chương 235: B

Cập nhật lúc: 2025-06-25 06:54:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ đã sống qua nhiều thăng trầm, suy nghĩ tất nhiên thông suốt. Không cần biết điều kiện như thế nào, điều quan trọng nhất vẫn là tình cảm của hai người, miễn họ hòa hợp và yêu thương nhau thì cuộc sống mới hạnh phúc.

Giản Vân Đình gật đầu: "Cháu cũng nghĩ vậy, dù mẹ có không đồng ý thì cháu cũng sẽ nhất định cưới Văn Thư về nhà.”

Chẳng mấy chốc, Lý Văn Thư và bà Chu đã chuẩn bị xong bữa ăn, bà Chu giúp mang các món ăn lên bàn, còn Giản Vân Đình thì đứng dậy giúp lấy đũa bát.

Nhìn những món ăn trên bàn, bà cụ chỉ vào vài món rồi hỏi: "Văn Thư, mấy món này là cháu làm phải không?”

Bà Chu đã làm đầu bếp cho nhà này nhiều năm, họ biết bà thường nấu món gì, và những món này rõ ràng không phải do bà Chu nấu.

"Vâng, đúng vậy ạ. Mấy món này là cháu làm. Không biết ông bà có ăn được không, có hợp khẩu vị không.”

Mọi người ngồi vào bàn, bà cụ không chờ lâu mà lập tức cầm đũa thử món bò hầm. Bà nhai kỹ một lúc rồi thốt lên khen ngợi: "Ngon, thật sự rất ngon! Mềm, ngấm gia vị, thật không ngờ, cháu còn trẻ mà nấu ăn giỏi như vậy.”

Ông cụ nghe vậy cũng đưa tay gắp một miếng: "Quả thật rất ngon. Tiểu Lý, cháu nấu ăn giỏi thật đấy.”

Thấy ông bà thích món ăn mình nấu, trong lòng Lý Văn Thư vô cùng vui vẻ. Niềm vui lớn nhất của người thích nấu ăn chính là được nghe người khác khen ngợi, như thế mới cảm thấy công sức bỏ ra không vô ích.

"Chỉ cần ông bà thích là được rồi ạ, lần sau cháu sẽ lại nấu cho ông bà ăn.”

Vừa nói, Lý Văn Thư vừa đưa tay gắp thêm một miếng cho Giản Vân Đình:

"Anh ăn nhiều vào, khi về quân đội rồi sẽ không có những món thế này đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-235-b.html.]

Hành động của Lý Văn Thư rất tự nhiên, không hề giống như cố ý diễn, mà như một thói quen, có thể thấy tình cảm giữa hai người rất tốt.

Giản Vân Đình gật đầu: "Em cũng ăn đi, anh tự gắp được mà.”

Bốn người vui vẻ ăn cơm, trong bữa ăn họ trò chuyện thêm một vài câu chuyện đời thường.

Sau khi ăn xong, trời cũng đã gần tối.

Bà cụ bất ngờ đi lên lầu, trở về phòng ngủ và tìm kiếm trong ngăn kéo, một lát sau bà tìm ra một chiếc vòng tay bằng vàng. Đây là món đồ bà mang theo làm của hồi môn ngày xưa, dù bất kỳ thời điểm nào, vàng vẫn luôn có giá trị, chiếc vòng vàng sáng lấp lánh, trông vô cùng quý phái.

Bà dùng khăn tay lau nhẹ chiếc vòng, rồi cẩn thận bước xuống lầu.

"Văn Thư, đây là lần đầu tiên cháu đến thăm, bà cũng không chuẩn bị được gì nhiều. Cháu cầm lấy chiếc vòng này, coi như là món quà gặp mặt của ông bà tặng cháu.”

Lý Văn Thư cúi đầu nhìn, thật không ngờ đó là một chiếc vòng tay bằng vàng. Chiếc vòng này nhìn qua chắc cũng gần trăm gam, chắc chắn giá trị rất lớn.

"Bà ơi, cháu không thể nhận món quà này được, quý giá quá. Bà cất đi giúp cháu với ạ. Đây là lần đầu cháu đến nhà, cháu còn chưa mang gì đến, trong lòng cháu đã thấy áy náy rồi, làm sao cháu có thể nhận món quà quý giá thế này được.”

Bà cụ đã tặng Lý Tâm Nhu một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, còn tặng Lý Văn Thư một chiếc vòng vàng. Trong thời điểm này, vòng ngọc có thể không thua kém về giá trị, nhưng vàng vẫn là thứ có giá trị rõ ràng hơn.

Điều này thể hiện rõ sự thiên vị của bà cụ dành cho Lý Văn Thư.

Lý Văn Thư không biết bà cụ đã tặng gì cho Lý Tâm Nhu, nên không thể so sánh, nhưng Giản Vân Đình thì biết rõ. Thấy ông bà yêu quý cô gái mình thích như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm kích.

Lý Văn Thư tuy xuất sắc, nhưng cũng không đến mức khiến ông bà coi trọng đến vậy. Nói cho cùng, là vì ông bà yêu thương anh nên mới có sự quý mến dành cho cô.

Loading...