"Vân Đình giờ cũng lớn rồi, chuyện tình cảm của nó có thể tự giải quyết. Thằng bé từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, đã nói là người tốt thì chắc chắn không tệ, mọi người không cần lo lắng chuyện không đâu, nhà ai thì quản chuyện nhà đó cho tốt.”
Lời này nói rõ ràng là cảnh cáo Cao Thúy Lan và những người khác không nên xen vào chuyện người khác, càng không nên nói những điều này trong hoàn cảnh như bây giờ.
Cô gái này nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn, nhưng lời nói và thái độ vừa rồi rõ ràng có chút tâm cơ.
Một chút toan tính này ở trước mặt ông cụ chẳng là gì, ông chỉ thấy cô ta quá nhỏ nhen.
Cao Thúy Lan thấy Lý Tâm Nhu không nói lời nào, trong lòng cũng không rõ ngọn ngành.
Nếu chuyện này không đúng sự thật, chắc chắn cô ta đã phản bác, nhưng cô ta không hề phản bác, chẳng phải là chứng minh lời Giản Vân Đình nói là thật sao?
Nghĩ như vậy, bà cũng không dám nói lung tung, sợ làm mọi chuyện thêm phức tạp.
"Bố, bố nói phải ạ, con chỉ là nhất thời lo lắng, sợ Vân Đình chịu thiệt thôi.”
Đến nước này, bà còn biết nói gì nữa? Chỉ có thể gượng gạo cười.
Sau đó, mọi người tiếp tục cầm đũa ăn, nhưng bầu không khí đã trở nên lạ lùng.
Mỗi người có một suy nghĩ riêng, ai cũng muốn ăn xong rồi mời ông cụ và bà cụ về nhà mình ở vài ngày, nhân cơ hội này để tăng cường mối quan hệ.
Sau bữa ăn, ông cụ nhìn Giản Vân Đình một cái rồi nói:
"Đi nào, hôm nay ông và bà sẽ đến nhà cháu ở, đúng lúc ông còn có vài chuyện muốn nói với cháu.”
Giản Vân Đình hơi ngạc nhiên, rồi mới lên tiếng:
"Ông ơi, hai ngày nữa cháu phải quay lại đơn vị rồi, mấy ngày này cháu đang ở khách sạn, không ở nhà.”
Ông cụ nhíu mày.
"Khó khăn lắm mới về nhà, sao lại không ở nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-227-b.html.]
Vừa hỏi ra là ông đã hiểu ngay, có lẽ là vì chuyện tìm bạn gái. Ông hiểu rõ con trai mình, có thể không quá bận tâm về những chuyện này, nhưng cô con dâu thì ngạo mạn, e rằng không đồng ý chuyện này.
Ông tin vào mắt nhìn người của cháu trai mình, nó đã từng bắt gián điệp mà chưa bao giờ sai, thì nhìn một cô gái chẳng lẽ lại không chuẩn?
Nếu cô gái đó có nhiều khuyết điểm như vậy, cháu ông không thể nào chọn.
"Ở khách sạn làm gì, qua nhà ông mà ở.”
Trương Thục Phân bên cạnh gần như phát điên, đứa con trai này thật sự cái gì cũng nói ra ngoài. Ông cụ muốn về nhà họ ở, đây là vinh hạnh cỡ nào?
Các nhà khác đều mong muốn chuyện này, giờ ông cụ đã mở lời, vậy mà con bà lại đẩy người ta đi, thật sự muốn làm bà tức c.h.ế.t mà.
Ông cụ cũng ở trong thành phố, chỉ là vị trí hơi xa một chút, là một ngôi nhà hai tầng.
"Cũng được, lát nữa cháu qua khách sạn xem có trả được phòng không.”
Ông cụ gật đầu, vừa nói vừa đi ra ngoài, sau lưng là các cháu chắt đi theo.
Ra khỏi nhà hàng, ông cụ vung tay:
"Mọi người cứ lo việc của mình đi, ông phải về đây.”
Mọi người mặc dù muốn nịnh nọt, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ đành từng người từ biệt.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, thấy ông cụ đi ra liền mở cửa xe.
"Vân Đình, lên xe đi.”
Giản Vân Đình lên xe, không thèm nhìn bố mẹ lấy một cái, khiến cho Trương Thục Phân tức muốn chết.
"Ông nhìn con trai ông đi, đó là do ông dạy dỗ tốt đấy! Giờ thì ông cụ biết tôi với nó cãi nhau rồi.”
Giản Vi Dân cũng có chút không vui: "Bà còn dám nói à, nếu không phải do bà làm ầm ĩ lên, Vân Đình nó có phải ra khách sạn ở không? Nó tìm bạn gái, ông cụ còn chẳng nói gì, bà vội cái gì?”
Trương Thục Phân trong lòng nghẹn ứ, cũng không biết nói gì. Theo lý, ông cụ và bà cụ hẳn là muốn cháu trai tìm một cô con dâu tốt, vậy mà sao vừa rồi lại không phản đối?