Nếu không yêu Giản Vân Đình, cô sẽ không ở bên anh.
Hơn nữa, lúc hai đứa trở về bà cũng đã thấy, mới yêu nhau được bao lâu, Giản Vân Đình đã mua cho cô đồng hồ, quần áo, tấm lòng đã quá rõ ràng, chắc chắn là thật lòng.
"Yên tâm đi dì, cháu sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt đâu. Cháu còn định đưa cả sổ tiết kiệm cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng muốn làm kinh doanh mà, vậy mà cô ấy không chịu nhận. Dì à, dì giúp cháu khuyên cô ấy một chút được không?"
Giản Vân Đình cố tình tỏ ra dễ thương trước mặt Trương Mỹ Liên, nghe vậy, bà cũng không khỏi giật mình.
"Hai đứa mới yêu nhau thôi mà, chuyện tiền nong thì phải rõ ràng, không thể lẫn lộn được."
Lý Văn Thư còn không đồng ý, thì Trương Mỹ Liên càng không đồng ý. Với tính cách của bà, nếu chiếm lợi từ người khác, tối về e rằng bà sẽ không ngủ yên được.
Giản Vân Đình thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.
Lý Minh Hạ thấy bộ dạng của anh thì nhướn mày.
"Cậu thật lòng muốn cho hay chỉ nói đùa thôi? Nếu thật sự có tiền, sau này khi tôi làm ăn, cậu có thể cho tôi mượn không?"
Lý Minh Hạ không có nhiều tiền, làm ăn thì cần vốn ban đầu, nhưng thực ra nói với Giản Vân Đình chuyện này cũng không phải thật sự muốn mượn tiền của anh, chỉ là nói vu vơ thôi.
"Anh cần bao nhiêu?"
"Cậu có bao nhiêu?"
"Chờ về nhà xem lại, chắc vài nghìn đấy, nếu anh cần, tôi có thể cho mượn trước."
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện bình tĩnh với nhau. Trước đó mỗi lần gặp nhau, Lý Minh Hạ không hếch cằm lên thì cũng nói mấy câu móc mẻ Giản Vân Đình.
"Thật không đấy? Tốt bụng như vậy sao?"
Lý Minh Hạ không thể tin nổi, đây là vài nghìn đồng chứ không phải vài chục, vậy mà Giản Vân Đình nói cho mượn là cho mượn được à?
Giản Vân Đình nhấp một ngụm trà lạnh, cười cười nhìn anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-206-b.html.]
"Tất nhiên là thật. Sau này anh là anh vợ của tôi, cho mượn chút tiền thì có gì đâu."
Lý Minh Hạ bị nghẹn lời, cảm thấy mình không muốn số tiền đó nữa. Chẳng lẽ vì mượn tiền mà bán em gái sao?
"Thôi, đừng nói trước như vậy, có thành hay không còn phải xem biểu hiện của cậu đã."
Lý Văn Thư ngồi bên cạnh nhìn hai người họ đấu khẩu, nụ cười không ngớt trên mặt.
Đang nói chuyện thì thấy có người bước vào cửa.
Không ai khác chính là Trương Thục Phân.
Bà đã mua rau xong và định nấu ăn ngay sau đó, bữa cơm gia đình mà thiếu Giản Vân Đình thì không hợp lý chút nào. Nghĩ đến đó, bà đoán chắc anh cũng chẳng đi đâu khác, nên trực tiếp tới nhà họ Lý, và quả nhiên anh đang ở đây.
Trương Thục Phân mặt mày u ám, cứ như ai đó nợ bà vài chục nghìn đồng.
Nụ cười trên mặt Lý Văn Thư cũng giảm đi đôi chút, cô đứng dậy, nghĩ xem có nên chào bà hay không.
Kết quả là Trương Thục Phân hoàn toàn không quan tâm tới họ, đi thẳng tới chỗ Giản Vân Đình.
"Đi, về nhà với mẹ."
Sắc mặt Giản Vân Đình lạnh lại: "Về nhà làm gì? Con không về nhà ăn tối đâu, mẹ không cần lo cho con."
Trương Thục Phân nghiến răng.
"Sao? Con không có nhà sao? Sao cứ phải bám lấy người khác, đi về ngay, Nam Nam vẫn đang ở nhà đợi con đấy. Con lớn từng này rồi, đừng có làm chuyện không đúng."
Giản Vân Đình không ngờ rằng dù mình đã nói rõ ràng vậy rồi, mà cô gái đó vẫn ở nhà anh.
"Không về, các người cứ ăn uống của các người đi."
Trương Thục Phân tức đến run người, nhìn về phía Lý Văn Thư, giọng đầy trách móc.
"Đồng chí Lý Văn Thư, hôm nay tôi đến đây cũng có chuyện muốn nói với cô. Hôn sự của con trai tôi do gia đình quyết định, người vợ của nó phải là người ưu tú, phù hợp với kỳ vọng của chúng tôi. Tôi hy vọng cô hiểu điều này, đừng tốn quá nhiều thời gian vào nó, không có kết quả đâu."