Từ trước tới giờ anh chưa từng rung động vì ai, nếu không phải cô gái này thẳng thắn, không giống những người khác, có lẽ bây giờ anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện tình cảm.
Trong thời gian ở đơn vị, anh đã nhận ra rõ ràng cảm xúc của mình, cô gái này thật sự làm anh lưu luyến.
Dù sao cô cũng xinh đẹp như vậy, nếu bị người khác cướp đi thì đúng là không đáng, chi bằng về trước để giữ chặt.
Lý Văn Thư nghĩ thầm, giỏi nói quá rồi đấy, đúng là không sợ c.h.ế.t mà? Mấy lời ngọt ngào này thật sự làm cô rất vui, mà cô lại còn là một kẻ cuồng tình yêu nữa chứ.
Liếc nhìn cửa ra vào, biết sẽ không có ai bất chợt vào, trong lòng Lý Văn Thư bắt đầu manh nha một ý nghĩ.
Cô đứng dậy, rồi ngồi xuống cạnh Giản Vân Đình.
"Em muốn ngồi cạnh anh."
Giản Vân Đình khẽ nhíu mày, nhưng cũng không từ chối.
"Tuỳ em."
"Em quyết định không đến trường học nữa, sẽ tự học ở nhà. Đợi một thời gian nữa, em sẽ đến đơn vị thăm anh."
Lý Văn Thư kể hết chuyện gần đây cho Giản Vân Đình nghe.
Giản Vân Đình nghe cô kể về lần về quê, khuôn mặt anh trở nên nghiêm nghị.
"Thật không ngờ bây giờ còn có người như vậy. Lần sau em về, anh sẽ đi cùng."
"Giờ không sao nữa rồi, mẹ em và mọi người đã lên trấn trên ở, sau này khi nào rảnh em sẽ lại lên thăm họ."
Giản Vân Đình gật đầu, nghe đến chuyện Lý Văn Thư vất vả, lòng anh cũng thấy xót xa.
"Em không cần phải khổ cực vậy đâu, đã là người yêu rồi, tiền của anh cũng là của em. Trong sổ tiết kiệm của anh vẫn còn một khoản, lần sau anh đưa cho em."
Biết Lý Văn Thư còn phải đi bán hàng rong, trong lòng Giản Vân Đình không khỏi đau lòng, cô gái nhỏ này mảnh mai như thế, làm sao mà chịu nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-mat-sung-thien-kim-that-doan-menh-trong-sinh-roi/chuong-197-b.html.]
Đã xác định quan hệ rồi, tức là hướng tới kết hôn, tiền lương của anh để đó cũng chẳng để làm gì, chi bằng đưa cô để dùng trước.
Còn chuyện cưới xin thì phải tính lâu dài, dù sao nếu bây giờ bàn chuyện cưới xin, có cưới xong cũng phải ở xa nhau.
Giản Vân Đình nghĩ chuyện này rất quan trọng, cần phải cân nhắc kỹ.
Lý Văn Thư ngây người, giờ họ mới chỉ yêu nhau thôi, còn chưa kết hôn, mà Giản Vân Đình đã muốn đưa hết tiền dành dụm cho cô sao?
Cô chưa từng gặp ai ngốc như vậy, nhìn anh trông có vẻ thông minh, sao lại làm chuyện ngốc nghếch thế chứ? Không sợ người ta lừa lấy hết tiền sao.
"Thật không? Sổ tiết kiệm của anh có bao nhiêu tiền?"
Giản Vân Đình suy nghĩ một lúc.
"Không rõ, anh quên rồi. Để lần tới đưa em xem, chắc khoảng vài nghìn."
Giản Vân Đình giờ đã gần ba mươi tuổi, có một ít tiền tích góp cũng là bình thường. Anh nói rằng bình thường không có mấy khoản chi tiêu, có tiền là để dành hết.
Nhà họ Giản là gia đình danh giá, chắc chắn ông bà cũng cho không ít.
"Vài nghìn mà anh đưa hết cho em?"
Lý Văn Thư chỉ vào mình.
"Sao thế? Em không muốn à?"
Lý Văn Thư lắc đầu: "Em chắc chắn không lấy. Chúng ta còn chưa kết hôn, em cầm tiền của anh thì thành ra gì chứ? Vốn dĩ mẹ anh đã không thích em rồi, nếu biết chuyện này nữa, chắc chắn sẽ càng ghét em hơn."
Giản Vân Đình bật cười, giơ tay chọc nhẹ vào trán cô.
"Yên tâm, anh sẽ không nói cho bà ấy biết đâu. Tiền của anh thì anh làm chủ, muốn cho ai là quyền của anh."
Lý Văn Thư thở dài: "Em làm kinh doanh không hẳn vì kiếm tiền, chủ yếu là thấy thú vị. Em thích kiếm tiền, anh không cần phải lo cho em đâu."
Giản Vân Đình nghĩ Lý Văn Thư thật sự không giống với những cô gái khác.
Nhà đã có tiền, ai lại muốn tự chịu khổ chứ? Lại còn làm kinh doanh nhỏ lẻ, nếu bị ai nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị cười chê.